Ảo Cảnh – Chương 5

Ảo Cảnh - Chương 5

Ảo cảnh

Chương 5

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Trans: Lão Miêu Hóa Hồ

Beta: Cầm Sư

Trong khoảnh khắc rơi xuống nước đó, tôi có hai loại cảm giác. Thứ nhất, tôi nhận ra trên người mình mang theo rất nhiều thứ, những thứ này hình như đều được tôi giữ sát người, ngay khắc rơi xuống nước tất cả những thứ ấy đều động đậy, bắt đầu tách khỏi cơ thể tôi.

Những thứ đó chính là rất nhiều những con rắn lớn nhỏ, chúng chui ra từ trong thủy giáp của tôi, có rất nhiều màu sắc, bắt đầu di chuyển vòng vòng xung quanh tôi. Dòng nước chảy xiết, chúng nó không có đủ sức nên đều dạt hết vào bên người tôi.

“Thời cơ đến thì thổi còi quỷ để liên lạc.”

Người hút thuốc lại phân phó, cả ba người buông tay ra cùng một lúc, lặn xuống theo dòng nước xiết.

Trong nháy mắt rắn trên người tôi đều dãn hết ra, ở ngay bên cạnh tôi, bắt đầu cùng tôi di chuyển theo dòng, vô cùng nghe lời.

Nước chảy rất xiết, thoáng cái chúng tôi đã vượt qua mặt trước cửa thủy trại, chính là cổng nước hình hổ đen đó. Phía sau lưng của thủy giáp màu đen, từ trên mặt nước rất khó phát hiện ra chúng tôi đang lặn ở dưới nước. Tuy nhiên Phượng Hoàng ở phía trước không mặc thủy giáp, nhưng lại lặn ở chỗ vô cùng sâu, nước ở chỗ này lại tương đối đục, nhìn không rõ thứ gì, chỉ thấy cặp đùi trắng gần như lộ hết ra của cô ta đang tiến lên trong nước.

Muộn Du Bình đang theo sát ở phía sau, tôi ý thức được cái cô Phượng Hoàng này bơi cực kỳ giỏi, muốn đi qua cửa nước hình hổ đen này thì cần phải đi theo cô ta, nếu không trong dòng nước xiết thế này rất dễ bị va đập.

Một đường di chuyển luồn lách dưới nước như bay, phía dưới nước có rất nhiều những tượng đá kỳ lạ hình hổ đen nằm ngổn ngang, bề mặt chúng đều là những góc cạnh sắc bén, một số đã bị dòng nước mài thành hình tròn, một số thì vẫn còn có vẻ như chỉ vừa mới chìm vào trong nước gần đây thôi, góc cạnh dựng đứng, nhìn vô cùng nguy hiểm. Có những chỗ nước xiết, nếu như bị cắt phải thì khẳng định là sẽ bị chọc thẳng vào bụng.

Bơi thẳng một mạch, chẳng mấy chốc chúng tôi đã đi qua cái cửa nước hình hổ đen, nước lập tức trở nên sâu hơn. Tôi nhìn thấy hai bên khe núi ở dưới nước, không ngờ lại lờ mờ thấy được mấy ngôi nhà sàn, xem ra lúc trước mực nước ở chỗ này không cao như vậy, sau một thời gian dài thì mực nước mới dâng lên, còn có rất nhiều những con đường đá và nhà sàn bị ngập dưới đáy con sông trong khe núi.

Đây thật đúng là một loại khung cảnh kì diệu, con đường đá và cầu thang đá kéo dài thẳng  xuống đáy nước, cảm giác như cứ thế mà đi thì có thể sẽ đến được tận nơi sâu nhất trong khe núi trên mặt nước.

Nếu còn tiếp tục tiến về phía trước thì sẽ không còn đủ hơi nữa, thấy Phượng Hoàng xoay người, dùng tốc độ nhanh nhất mà trồi lên mặt nước để lấy hơi rồi lặn xuống lại, chúng tôi cũng học theo động tác của cô ta. Tuy nhiên, tôi lấy hơi không đủ, cùng một động tác mà phải làm đến bốn lần mới hít cho đủ.

Tiếp tục đi về phía trước dòng nước cũng dần chảy chậm lại, mặt nước cũng bắt đầu hẹp lại. Nhìn thấy Phượng Hoàng ở phía trước đang chậm dần lại, tiến gần về một bên khe núi, nơi vách núi bên đó tiếp giáp với mặt nước có mấy chỗ đá uốn lượn. Phượng Hoàng đến bên đó, bám vào khe nứt trên đá núi rồi trồi lên mặt nước, dựa vào mặt trong nếp uốn của vách đá.

Tôi cùng Muộn Du Bình cũng trồi lên, ba người chen chúc cùng nhau, thở hổn hển lấy hơi trước đã.

“Giữ rắn của cậu cho kỹ, tránh xa bà cô này ra chút đi.”

Phượng Hoàng nói với tôi, hình như là vẫn còn sợ.

Tôi nhìn cô ta gần như đã khỏa thân, vì thể lực tiêu hao mà từ đầu đến chân đỏ ửng lên, lạnh lùng nói:

“Bọn nó chẳng có hứng thú với bà đâu.”

Dứt câu liền đi xem xét thế núi và địa hình xung quanh.

Một bên là bến thuyền cách chúng tôi năm trăm mét. Muộn Du Bình lúc này hơi thở đã ổn định trở lại, bắt đầu theo vách đá trèo lên phía trên, ngoi lên khỏi mặt nước.

Trên đầu chúng tôi có một dãy khoảng sáu gian nhà sàn, có thể thấy sàn nhà cách chúng tôi khoảng sáu bảy mét. Trên vách đá bám đầy dây leo, cố gắng thì có thể leo lên được.

Tôi cũng không chịu thua kém chút nào, vài bước đã leo lên được vách đá, lũ rắn trong nước bắt đầu quay trở lại trên người tôi. Phượng Hoàng nhìn tôi bằng ánh mắt kinh tởm, hoàn toàn không dám lại gần. Tôi ngẩng đầu nhìn Muộn Du Bình, anh ta  rất nhanh di chuyển đã đến bên dưới căn nhà sàn rồi, tôi cũng nối gót leo lên.

Tôi nhìn không rõ nét mặt của anh ta ra sao, cứ như đang ở trong mơ vậy, khi tôi muốn cẩn thận nhìn cho rõ từng chi tiết thì lại hoàn toàn không nhìn rõ được gì cả. Trong một khoảnh khắc ấy, tôi chả hiểu sao lại có một loại cảm giác xa lạ đối với người này.

Là bởi vì đã quá lâu rồi chưa gặp sao?

Anh ta không để ý đến tôi, tôi đang “ám” vào người này, đối với anh ta chẳng có chút ý nghĩa nào cả, cái loại thờ ơ này thật ra tôi đã quen thuộc hơn bất cứ ai.

Phượng Hoàng theo sau chúng tôi, ở ngay dưới chân chúng tôi mà thúc giục chúng tôi nhanh lên chút đi. Tôi bình tĩnh lại, lắng nghe âm thanh từ trên ván sàn để xem xem trong gian nhà sàn này có người hay không.

Chúng tôi chẳng nghe thấy bất cứ âm thanh nào cả, tôi còn chưa kịp có phản ứng gì thì đã thấy Muộn Du Bình dùng hai ngón tay cẩn thận rút từ trong ván gỗ ra cái nêm gỗ dùng để cố định sàn nhà.

—–

Đôi lời tâm sự:

Dạo này nhà mềnh người đi học kẻ đi làm yaiooo, mọi người tất bật mà vẫn cũng Cầm mama ta bấn loạn, lại còn tặng quà đáng yêu cho ta, ta phải làm sao đây, lại ôm tim hạnh phúc ❤

Miêu pi sà vs Phi Phi muội, ta bị yêu 2 người mất rồi, ứ cần lấy chồng đâu, đi chân trời góc bể tìm 2 cô về lập thất hí hí ❤

Ảo Cảnh – Chương 3

2

ẢO CẢNH

Chương 3

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Trans: Lão Miêu Hóa Hồ

Beta: Cầm Sư

Dứt lời, toàn bộ người trên bè đều trở nên yên lặng, tay mỗi người đều nắm chặt lấy vũ khí của mình, ánh mắt hướng về phía những đồn gác treo trên hai bên vách đá của khe núi. Những căn nhà này có kiến trúc đơn giản được xây bằng gỗ đá cheo leo trên vách núi, từ trên cao nhìn xuống, đối với chúng tôi đang ở trên dòng sông trong khe núi đây thì vô cùng có sức uy hiếp. Tiếng tù và du dương dần dần trở nên yên lặng, chúng tôi cũng biết là tin tức chúng tôi đi vào khe núi đã không còn là bí mật nữa rồi.

Sau khi đi vào khu vực này rồi, tốc độ chảy của nước sông trở nên chậm lại, mặt nước cũng từ từ rộng ra, tôi phát hiện ở trên vách núi chằng chịt một thứ dây leo như tu căn*, xoắn vào bề mặt các bụi cây và đá, có một ít còn lan theo vách đá mọc ngược nữa (tức là phần đỉnh vách đá nhô ra nhiều hơn so với phần chân, giống hệt mái hiên vậy). Treo ngược xuống, thô thì như cành đa, nhỏ cũng chả khác tu căn là bao, từng dây từng dây thực vật nhỏ bé ký sinh lẫn lộn vào nhau.

Đây chính là vật liệu mà dân tộc thiểu số cổ đại dùng làm đằng giáp, dùng để bện dây thừng vô cùng chắc, tôi biết người bản địa gọi nó là dây ngô công**.

Rất nhanh tôi liền thấy được sợi dây bện từ loại dây leo này treo ngang qua khoảng không giữa vách đá. Đây chính là cây cầu duy nhất thông qua khe núi của người ở đây trong suốt mấy trăm năm–một sợi dây thừng dày bằng bàn tay. Chỗ này có lẽ là trại lớn, tôi còn có thể thấy được còn có ba sợi dây cổ ở các độ cao khác nhau ở phía xa.

Bện một sợi dây thừng, cứ mỗi mười thước thì cần tới ba tháng, mỗi một sợi dây ở đây tựa hồ như đã được bện từng lớp từng lớp một trong mấy năm liền, nhúng ngập trong mỡ bò bên trên lại quấn bao da, so với dây thép còn chắc chắn hơn nhiều.

Ánh mắt của mọi người đều không ngừng quét qua hai đầu sợi dây, ngay cả Muộn Du Bình cũng đã mở mắt. Họ đều là những tay lão luyện, họ biết quan sát bây giờ về sau còn có thể cứu mạng.

Tôi nhân cơ hội này mà nhìn quần áo và hai tay của mình.

Đây là kí ức của ai, tôi cần phải làm rõ.

Tôi nhìn thấy hành lý của mình, là một cái rương bằng mây, bên hông có đeo một khẩu súng nước ngoài, là một loại súng đánh lửa cơ***, nặng trịch, đã được nén đầy thuốc súng và đạn. Cái rương mây cao đến đầu gối, lại nhìn đôi ủng của mình, tôi ý thức được mình là đàn ông, vậy thì cái rương kia là đã đủ dùng rồi.

Đôi ủng này đã khá cũ rồi, là kiểu thiết kế Tây phương, trên mặt được vá lại, miệng ủng được xà cạp quấn kín lại. Tôi thầm nghĩ mình chắc không phải là người nước ngoài đấy chứ, ngẩng đầu lên thì thấy trên ngón cái của mình có đeo một chiếc nhẫn mã não. Ngón tay nứt nẻ đen thui, dính đầy một loại dầu gì đó, nhìn màu da tay tôi mới yên tâm lại–vẫn còn là người da vàng. Vết nứt trên ngón tay có lẽ có liên quan đến mấy việc tôi làm, độ dài của ngón tay cũng rất bình thường. Việc này ít nhiều gì cũng có chút khiến người ta thất vọng.

Chiếc bè đi qua một sợi dây mây, anh bạn dùng móc câu kia liền hỏi:

“Bao nhiêu bộ?”

“Từ lúc đi vào thung lũng nghe thấy tiếng tù và rồi đến cây cầu bằng dây mây đầu tiên tổng cộng là hai ngàn bốn trăm bộ. Cây cầu dây mây đầu tiên thì dài bảy trăm bộ.”

Phần tử trí thức mặc áo trắng trả lời.

“Làm thế nào mà đi qua được cây cầu bằng dây mây này?”

“Treo trên dây rồi trượt, trên sợi mây toàn là dầu, đến khỉ cũng chả đứng nổi.”

Thiếu niên người Di có vẻ hết sức căng thẳng, kéo búi tóc của mình xuống.

“Cái dây thứ nhất này được gọi là dây treo đầu, bình thường không dùng tới, chỉ khi trong bộ lạc có chiến tranh hay trong tộc có người phạm trọng tội, đầu người mới bị treo trên sợi dây này. Người ra vào thung lũng đều có thể nhìn thấy. Nếu chúng ta làm không xong việc, đầu của mọi người cũng sẽ được treo trên cái dây đó đấy.”

“Đúng là điềm xui, hay là để bà đây đến tối đốt phứt sợi dây này đi.”

Trong đám người có một giọng nữ lên tiếng. Tôi tìm đến nơi phát ra tiếng nói thì thấy một người phụ nữ tóc ngắn mặc quần áo người Di, đang ngồi ở cuối thuyền. Người phụ nữ này da hơi đen, nhưng ánh mắt rất quyến rũ, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, ước chừng khoảng ba bảy ba tám tuổi rồi. Thế mà vẫn còn giữ nguyên vẻ mặt kiểu thiếu nữ. Không phải nói là cô ta không dễ nhìn, mà là đã một thân già chín nẫu ra rồi lại vẫn còn mang vẻ mặt ngây thơ kia, nhìn vào thật sự rất đồng bóng.

Cô ta không phải người Di, ngũ quan trên khuôn mặt là điển hình của người Hán, bộ quần áo này có lẽ là chỉ mặc bây giờ thôi. Tôi chú ý nhìn tay cô ta, vô cùng mềm mại, không giống một người lao động chân tay chút nào.

“Con điếm chết tiệt, đũng quần ông cũng trơn lắm đây này, tối nay đến đốt sợi dây của ông trước đi.”

Anh bạn dùng móc câu khanh khách cười toáng lên. Người phụ nữ chẳng thèm để ý chút nào mà dùng chân chỉ về phía hộp đao của Muộn Du Bình:

“Cái sợi dây già khô queo đấy của ông thì giữ lại cho mẹ ông đốt đi, bà đây thích chồi non mới mọc cơ.”

Muộn Du Bình nhìn cô ta một cái, không thèm để ý, phần tử trí thức mặc áo trắng bên cạnh liền cười khinh bỉ. Tiếp đó tôi liền cảm thấy bàn tay của cô ta từ sau lưng tiến vào trong quần tôi:

“Chỉ cần là chồi non mới mọc, mấy cái cũng được, bà cô ta sẽ qua hầu hạ. Vị tiểu quan nhân này, đũng quần cậu làm sao mà lại mát thế, không phải là bà cô nói mấy câu đã phát tiết rồi đấy chứ.”

Vừa nói xong, người phụ nữ đó liền kêu lên một tiếng, rút phắt tay về.

“Rắn!”

Liền cảm thấy trong đũng quần có vật chuyển động, theo eo tôi mà bò thẳng lên tay áo, từ tay áo tôi mà bò ra là một con rắn nhỏ đỏ như máu, cuộn lại trên tay tôi. Lần đầu tiên tôi mở miệng nói, nghe được giọng của bản thân:

“Đừng động vào tôi.”

——

*Tu căn: rễ cây rất nhỏ

**Ngô công: con rết

***Súng đánh lửa cơ: kiểu súng đời cũ, dùng đá lửa để châm thuốc súng

Ảo Cảnh – Chương 2

Ảo Cảnh – Chương 2

ẢO CẢNH

Chương 2

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Trans: Lão Miêu Hóa Hồ

Beta: Cầm Sư

Thiếu niên người Di nói xong, bên cạnh có người liền cười lạnh đáp lời:

“Cậu bây giờ còn giả bộ làm người tốt cơ đấy? Khi cậu chém cha cậu bị thương, rồi chạy khỏi thôn, sao không nghĩ đến việc hạ thủ nhẹ tay một chút đi.”

Người vừa nói là một tên Công Tử Ca* ngồi ở mé ngoài cùng của bè trúc, mặt không có lấy một tia huyết sắc, người thì gầy nhẳng, mặc áo sơ mi trắng, túi ở ngực áo có cài một cây bút máy, đeo một cặp kính mắt, nhìn qua có vẻ giống như thành phần trí thức điển hình của những năm 70-80 vậy. Thế nhưng tôi lại chú ý thấy ngón giữa và ngón trỏ bàn tay phải của hắn cực kỳ dài.

Bàn tay thiếu niên người Di kia nắm chặt lấy đao của mình, cậu ta lạnh lùng nhìn Công Tử Ca, Công Tử Ca cũng không hề tỏ ra yếu thế.

Người đang hút thuốc thở ra một ngụm khói, dùng đầu tẩu thuốc đẩy bàn tay đang nắm đao của thiếu niên người Di:

“Trên bè trúc dùng đao không giải quyết được vấn đề đâu.”

Vừa dứt lời, bỗng nhiên toàn bộ cái bè trúc chợt chấn động một chút, giống như vừa va vào thứ gì đó dưới đáy nước. Một ít hành lý bị văng xuống nước, mấy người này động tác đều vô cùng nhanh, vươn tay chụp lại được hết ngay lúc chúng còn đang ở trên không. Có một cái rương bằng da bị sẩy tay rơi xuống sông Kim Sa, lập tức bị cuốn đi rất xa, liền thấy trong nhóm người có một cái móc câu gắn liền với dây xích mỏng được quăng ra, móc vào tay cầm của cái rương rồi trực tiếp kéo về. Trong lúc mọi người ổn định lại, ai nấy đều đã bị nước văng đầy một mặt.

“Đẩy bè cái kiểu gì đấy?”

Thiếu niên người Di nhân thể xả giận, muốn mắng người đang chống thuyền.

Ở phía đầu bè có một người vạm vỡ như núi đang đứng, đầu cũng chẳng thèm quay lại, chỉ lạnh nhạt nói:

“Tự mình nhìn xuống nước đi.”

Tất cả mọi người quay đầu nhìn xuống sông Kim Sa, chỉ thấy nước sông ở chỗ này biến thành giống hệt như một dải sa tanh, từng khúc từng khúc, có khúc toàn là cát bùn tạo thành một màu vàng kim, có khúc lại là màu vàng đục,khúc thì lại trong như nước từ trên núi tuyết, cả mặt sông giống như một khối đá quý được cẩn vân đá, đồng thời lại giống như một lớp đá khổng lồ tầng tầng lưu động.

“Trong nước có suối ngầm, nước từ con suối đang phun mạnh ra ngoài.”

Người vạm vỡ kia nói,

“Nhìn vào dòng suối xem, có vật gì đó.”

Mọi người cúi người qua thành bè, nhìn một cách kinh ngạc, một dòng nước trong suốt phun ra từ dòng suối như rẽ đôi sông Kim Sa, thật không ngờ lại có thể quan sát rõ ràng dòng nước trong suốt này dưới tình trạng của sông Kim Sa. Những con suối đó rất lớn, mỗi cái đều to cỡ con trâu nước, hình thành những con mắt khổng lồ rất sâu trong lòng nước. Dọc lòng sông, đáy nước thế mà lại giống hệt như một cái tổ ong.

“Những con suối này thông đến đâu?” Công Tử Ca đưa mắt hỏi.

Người vạm vỡ đáp:

“Theo truyền thuyết của dân bản địa, những dòng suối này sâu không đáy. Cứ mỗi mấy trăm năm, khi sông Kim Sa lại cạn nước, những cái động này liền lộ ra trên mặt nước, sâu không thấy đáy, người bản địa ném bò cừu với đồng nữ vào tế bái, sau khi rơi xuống thì một chút tiếng động cũng không có. Sau đó vào thời nhà Thanh, có người dùng cát đá đổ vào, đổ trong vòng một tháng mà vẫn chưa thấy đầy. Sâu không thấy đáy. Có truyền thuyết lại nói có người từng chui vào, khi dây thừng xuống được sáu mươi mét thì thấy trên vách đá được điêu khắc ác quỷ cùng hắc kinh, không dám xuống tiếp nữa.”

Trong lúc nói chuyện thì những dòng suối dưới bè trúc của chúng tôi đã bắt đầu thưa dần, khu vực kì quái này hình như chỉ tập trung ở một đoạn dài chừng hai ba cây số mà thôi.

Tôi thấy Công Tử Ca đã bắt đầu quan sát thế núi bốn phía xung quanh, ánh mắt hệt như đang phát sáng rực rỡ, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt kiềm nén hưng phấn.

“Trong nước lại có dòng nước phun ra, thủy lưu rất mạnh, mấy cái động này chắc chắn là nối đến hồ lớn trong núi hoặc sông ngầm dưới lòng đất.”

Công Tử Ca nói:

“Dòng nước trong suốt lại lạnh buốt, không mùi không vị.”

Hắn cúi đầu vốc nước, ngẩng đầu lên uống một ngụm.

“Hơi chát.”

Hắn lấy bình nước ra múc nửa bình, lộ ra nụ cười giảo hoạt.

Vị lúc nãy trong nhóm ném móc câu lấy lại đồ không thèm để ý, nhổ một ngụm nước bọt xuống sông, nói:

“Chú ý sườn núi.”

Mọi người ngẩng đầu, liền thấy trên sườn núi bắt đầu xuất hiện rất nhiều nhà sàn trong cái thôn với hàng rào chung quanh, lại không nhìn thấy ai, nhưng ngay khi chúng tôi vừa đi qua hàng rào, từ chỗ nào không biêt trong hẻm núi bắt đầu vọng ra tiếng tù và.

“Nhớ lời tôi nói đấy.”

Thanh niên người Di lạnh lùng nói, lắng nghe tiếng tù và bắt đầu từng trận từng trận truyền đến từ cuối thung lũng.

—–

Chú thích: *Công Tử Ca – dùng để chỉ người bảnh bao/quý tộc/ăn chơi; ngoài ra còn là một nhân vật trong tiểu thuyết hiện đại Trung Quốc. Chân thành cảm ơn góp ý của June trong định nghĩa từ này.

[ĐMBK đồng nhân] – KỊCH TRUYỀN THANH: Thư Tình Ngược Gió

ĐẠO MỘ BÚT KÝ đồng nhân
Thư Tình Ngược Gió

—-

—-
STAFF:
Planning:

Tảo Nhất – Xuân Sắc Kinh Hồng

Biên đạo:

Hạc Hồi Vọng – Dực Chi Thanh

Hậu kỳ:

Chi Chi – Quyết Ý Đồng Nhân

CAST

Trương Khởi Linh — LEON |Tinh Chi Thanh|
Ngô Tà — Thiên Vận Hiểu Hiểu |Tinh Chi Thanh|
Học giả — Huyền Tiêu
Vương Minh — Lý Tiêu Dao
Ngô Tam Tỉnh — Tiểu Thùy
—-

Nhạc đệm:

Tình thư

Nguyên tác:

Tác từ:

Ổ Dụ Khang

Tác khúc:

Lạc Tập Ích

Diễn xướng:

Hoảng Nhi

ED:

Sau này thì sao

Nguyên tác:

Kaereru basho

Điền từ: XX

Diễn xướng:

Tacke Trúc Tang

Hậu kỳ:

Ban Đắc Uy
—-

VIETSUB

Trans:

Lão Miêu Hóa Hồ

Clip & Edit:

Cầm Sư

Timer:

JUNE, Hỏa Dực Phi Phi
—-

[ĐMBK Đồng nhân] – Thư Tình Ngược Gió – Chương 2

[ĐMBK Đồng nhân] – Thư Tình Ngược Gió – Chương 2

THƯ TÌNH NGƯỢC GIÓ

Bình Tà đồng nhân

CHƯƠNG 2

Trans:

Hỏa Dực Phi Phi

Beta:

Cầm Sư

Vương Minh vẫn thường cảm thấy lão bản nhà hắn giống hệt như lạt ma ngồi thiền nhập định, đừng nói là Thái Sơn có sụp ở  trước mắt, chứ có sụp ngay trên đỉnh đầu thì anh ta cũng có thể cứ duy trì thái độ chẳng liên quan gì ngồi đó mà chờ chết…

“Ông chủ, ông chủ!” 

“Hả?… Đến giờ rồi à? Đóng cửa thôi…”

Giọng điệu hoàn toàn mơ hồ như người mất hồn, Ngô Tà ôm bút ký của ông nội, phần lớn thời gian rảnh rỗi anh ta lại cầm quyển sổ này đắm chìm vào mấy câu chuyện liêu trai.  
“Đóng cửa cái đầu anh! Là có khách đến đó. ”

Vương Minh oán hận lải nhải,

“Khó khăn lắm mới có khách đến, anh lại dở sống dở chết, đói chết anh thì không sao, anh đừng để đói chết em chứ…” 
Ngô Tà ngoáy ngoáy tai không thèm để ý tới hắn, ngẩng đầu quan sát lão già răng vàng vừa mang tới một tờ giấy photo đang đứng trước quầy, thôi vậy, nể ông là chỗ quen biết của lão Dương, tiểu gia giúp ông xem qua chút cũng được… 
  Tay hắn vừa chạm vào tờ giấy lập tức run lên một cái, thứ này một phần là đồ giả, nhưng chữ viết bên trên, từng nét ngoặc nét liền, đều như rất quen thuộc, tuy rằng có thể miễn cưỡng xem là cổ vật thời Hán, nhưng nội dung bên trên hắn lần này một chút cũng không hiểu, người này muốn làm gì? Tại sao lại muốn mô phỏng một phần sách lụa Chiến quốc? Ngô Tà vờ như không có chuyện gì, nói mấy câu rồi đuổi lão già đi, không quên lấy máy ảnh len lén chụp lại một tấm.
  Chạng vạng tối, đang chuẩn bị đóng cửa tiệm, điện thoại di động trong túi bỗng kêu lên một tràng âm thanh quái dị báo có tin nhắn, Ngô Tà mở ra xem, “Chín giờ kê nhãn Hoàng Sa.”“Long Tích Bối, đến ngay.” 
   Quá tuyệt vời, quá tuyệt vời… Ba năm nữa, có cơm mà ăn không còn phải xem chuyến này đấy. Ngô Tà ném lại một câu

“Vương Minh cậu kiểm tra hàng hóa rồi dọn dẹp đóng cửa nhé!”

Rồi nghiêng đầu sải chân chạy như điên.  
 Vương Minh thở dài, tự tiếc thương cái thân mình bị bóc lột sức lao động. 
Lại nói Ngô Tà vừa bước ra ngoài chưa được mấy bước liền đụng phải một người. 
Không biết nhìn đường à?!… Còn chưa kịp rống lên, đã thấy vị học giả nọ nhẹ nhàng chỉnh lại kính,

“Ngô tiên sinh, thì ra là tiệm của cậu nằm ở đây, tôi đang tìm cậu.”

“A? Là ông…?”

Tìm tôi có việc gì chứ?

Học giả chầm chậm lấy ra một tấm giấy da trâu, khá giống với tấm Ngô Tà đang giữ,

“Tôi nghĩ, thứ này chắc cũng là của cậu, nên mang tới cho cậu.”

Ngô Tà sửng sốt, đồ của mình sao lại ở chỗ ông ta chứ? Vội vội vàng vàng nhận lấy nhét vào túi áo,

“Phiền ngài rồi, tôi vẫn còn chút việc, lần sau tôi sẽ ghé qua cảm tạ!”

Vèo một cái đã chẳng thấy người đâu nữa. 

“Thanh niên thời nay, tính tình thật là hấp tấp mà.”

Vị học giả vẫn đứng nguyên chỗ cũ mỉm cười ôn hòa, lẩm bẩm,

“Thứ này là mấy năm trước tôi tình cờ mua được, không giống với cái của cậu, cậu mở ra xem có gì đã chứ?…” Vừa lắc đầu, vừa chậm rãi quay về. 

Ngô Tà vừa tới dưới nhà chú Ba, vừa gặp đã bị ném cho một câu không chút lưu tình,

“Bây giờ mới đến thì còn cái rắm à!”

Ngô Tà thực muốn tông vào cây mà, ba năm nay đã không mở hàng, mở rồi ăn liền ba năm, nhưng mà ông trời ơi, lão tử đã bốn năm rồi không có mở hàng đó!
Đột nhiên cậu ngây người, trông thấy một người từ cửa chính nhà chú Ba đi ra, áo đen quần đen, sau lưng đeo một vật rất dài, chính là “Long Tích Bối” . 

Cả người cậu cứ như bị nhấn nút tạm ngừng, nín thở, nhìn dáng người cao gầy từng bước đi tới, lướt qua vai, trong ánh mắt ấy nhàn nhạt không chút cảm xúc.

Gầy quá… trước kia anh đâu có gầy như vậy đâu. Ngô Tà nhìn theo bóng lưng kia, muốn gọi anh ta, lại mới nhận ra… mình nên gọi anh ta là gì đây? 

Phiền não cho tay vào túi sờ bao thuốc, thuận tay lôi ra một tấm giấy, chất giấy mỏng giòn khiến hắn theo bản năng mở nhẹ tay. Hắn bật cười, sao mình lại có thể để quên thứ quan trọng như vậy ở nhà người khác chứ? 

Lời của học giả vừa rồi thoáng qua trong đầu,

“Tôi nghĩ, đây chắc là của cậu…” chứ không nói rằng “Cậu để quên ở nhà tôi.” 

Tay hắn chầm chậm mở ra, run rẩy dò thật kỹ, cuối cùng cũng nhìn thấy mấy chữ kia, “Ngô Tà, nếu như sau này tôi lại quên đi cậu, cậu vẫn theo tôi chứ?”

Ngoái đầu, sau lưng vắng vẻ không có ai cả.

Theo chứ… thế nào cũng theo, có chết cũng theo. 

Hắn rốt cuộc cũng đã nhớ lại “Ngô Tà, nếu có một ngày tôi chết đi, nhất định sẽ khiến cậu bị liên lụy…” sau đó lại một câu, “… Nhưng tôi có chết cũng sẽ không để cậu xảy ra bất cứ chuyện gì!” 

——“Ngô Tà, tôi trở về rồi.”

—— “Tôi ở đây.”  

  ========================================================================

   Đến cuối cùng thời gian vẫn một đi không trở lại.
   Những thư này mới quay về tay người anh yêu.  
   Một lá thư tình xuyên qua thời không chậm rãi.
   Thay anh đợi ngày mười ngón đan nhau.
   Anh vẫn biết trở về nào thuận buồm xuôi gió 
   Chỉ mong mỗi ngày chải tóc em đến bạc đầu…  

~~~~~~~~~~~~~~~ VĂN HOÀN ~~~~~~~~~~~~~

Tiết Mục Thông Báo Đặc Biệt

Đồng nhân còn có kèm theo tiết mục Kịch Truyền Thanh THƯ TÌNH NGƯỢC GIÓ vs sự góp giọng của LEON aka Trương Khởi Linh, Thiên Vận Hiểu Hiểu aka Ngô Tà, cùng sự góp giọng nhạc đệm của Hoảng Nhi và Tacke Trúc Tang ❤

Tiết mục đc vietsub bởi: Cầm Sư, Lão Miêu Hóa Hồ, JUNE và Hỏa Dực Phi Phi

Thính cả nhà đón xem !!!!

[ĐMBK Đồng nhân] – Thư Tình Ngược Gió – Chương 1

[ĐMBK Đồng nhân] - Thư Tình Ngược Gió - Chương 1

THƯ TÌNH NGƯỢC GIÓ

Bình Tà đồng nhân

CHƯƠNG 1

Trans:

Lão Miêu Hóa Hồ

Beta:

Cầm Sư

“Trong vũ trụ bao la này, khái niệm thời gian hoàn toàn không có bất kỳ vật tham chiếu nào. Chúng có thể là song song cùng nhau, hoặc có thể là đan chồng lên nhau, cũng có thể là loại trừ lẫn nhau. Một giây có thể kéo dài vô tận, cũng có thể bị rút ngắn đến vô cùng. Giống như Phật đã nói, sát na tức vĩnh hằng…

“Đôi khi những câu chuyện thần thoại cũng không phải là vô căn cứ, bất kể là một ngày ở trong núi bằng cả nghìn năm chốn nhân gian, hay giấc Hoàng Lương hay Nam Kha mộng, đều không phải là từ trong thời không bất biến mà cứ như vậy từ hư không mà tưởng tượng ra được. Dù sao cũng phải do chính bản thân tự mình thật sự trải nghiệm, thì mới có thể cảm nhận được hết huyền cơ trong đó.–Cậu có tin không? Thời gian, có lẽ chính là trò lửa bịp lớn nhất trên thế gian này.”

Vị học giả ngồi trước mặt tôi vừa ôn tồn nói chuyện, vừa tiếp trà bằng bộ trà cụ* như thể là đang thưởng khúc Hoa nhi***. Ông ấy không phải là một nhà khoa học theo phái chính tông có chỗ đứng trong ngành này, ở trong cái thành phố này, trồng hoa nuôi chim, hoàn toàn không khác gì đại đa số những người đã nghỉ hưu, đại ẩn vu thị**. Cũng là có người giới thiệu rằng quan điểm của vị học giả này đối với không gian và thời gian rất đặc biệt, biết đâu lại có thể giải thích được nghi vấn của tôi. Tôi lái con Kim Bôi nhỏ của mình lòng vòng phải đến  hai vòng trung tâm thành phố mới tìm được cái khu dân cư xám xịt không bắt mắt này, cũng như người đàn ông trung niên tướng mạo ôn hòa đây.

Tôi tên Ngô Tà, đã từng là người làm việc dưới lòng đất. Công việc dưới đất này đương nhiên không phải là đào ống dẫn nước dưới lòng đất, mà chính là vận chuyển đồ tốt của người xưa về nhà mình.

Vì sao lại nói là “đã từng” ư? Là bởi vì tôi không ăn được miếng cơm ấy, bốn năm trước, sau khi tôi thoát ra khỏi được một nơi cực kỳ hung hiểm thì liền ngơ ngơ ngác ngác mà phát sốt một trận rất cao, tỉnh lại thì đã mất đi phân nửa kí ức, hồn vía cũng bay mất một nửa.

Vì sao lại là “một nửa” ư? Bởi vì người đã cùng tôi đi xuống chỗ kia, đã không thể quay trở về được nữa.

Tôi đã không còn nhớ được làm thế nào tôi quen biết được người này, chỉ nhớ cái nơi chúng tôi bị chia lìa là cái nơi gọi là cái gì đấy Thiên Cung mà chúng tôi đã đến vào bốn năm trước. Bạn xem, tôi nói có sai đâu, cái gì cũng vậy, tôi nhớ được nhiều nhất chỉ có một nửa. Năm đó tôi mới hai mươi hai tuổi, còn rất trẻ, cái tuổi sự đời chả biết được bao nhiêu vậy mà cứ ương ngạnh phá phách, ỷ vào mấy cuốn sách giả tưởng linh tinh cũ kỹ trong nhà mà mỗi ngày hoang tưởng rằng mình là đấng toàn năng. Người đó đã không ít lần giúp tôi thu dọn tàn cuộc rồi rắm, tôi vẫn còn nhớ anh ấy đã từng nói, Ngô Tà, nếu có một ngày tôi chết đi nhất định sẽ khiến cậu bị liên lụy, còn một câu sau đó là gì nữa thì tôi cũng đã quên mất rồi. Có điều, chỉ đơn giản mà nhìn vào một câu này thôi đã thấy người này thật sự là thần tiên rồi, ngay cả việc bản thân mình chết ra sao cũng có thể tính toán chuẩn xác tới như vậy, ai…

Nơi đó còn có một cánh cửa Thanh Đồng rất lớn, người đó cảm thấy thứ này rất kì quái, nhưng tôi lại cứ nằng nặc muốn đi xem. Cũng không thể trách tôi hiếu kì được, có trách thì trách cánh cửa quá mức tinh xảo kì diệu kia đi. Anh ấy kéo tôi lại gần, nói tôi phải theo sát anh ấy, còn chạy loạn nữa sẽ làm mồi cho bánh tông. Một giây sau tôi liền cảm thấy toàn thân truyền đến một cơn đau đớn kịch liệt đến tận xương tủy, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một bàn tay kéo mạnh ra ngoài. Cánh cửa cọ sát vào góc áo của tôi, còn tôi thì ngay cả biểu tình cuối cùng của anh ấy như thế nào cũng chẳng nhìn thấy, đại khái là không thể làm gì được. Bạn xem, thực sự là đã bị tôi liên lụy mà chết thật.

Sau đó làm thế nào mà leo ra được thì tôi cũng đã quên mất rồi, khi mở mắt ra thì tôi đã nằm trên cái giường mà tôi đã nằm hai mươi năm ở nhà.

Thật ra thì khi vừa tỉnh lại tôi đã níu lấy bất kì ai có thể kéo lại mà không ngừng hỏi “Anh ta đâu? Anh ta lên chưa?” Những người ấy lại hỏi ngược tôi một cách kì lạ, “Anh ta là ai?” . . . Tôi mới nhận ra là ngay cả tên anh ấy tôi cũng đã quên mất rồi. Tất cả người nhà tôi, bao gồm cả chú Ba xảo quyệt kia, đều nói với tôi rằng có một hôm tôi đi ngủ mà không tắt lửa đang đun nước, đường ống dẫn ga lại bị chuột gặm, tôi ngộ độc khí ga nằm bẹp mất nguyên một tuần, chẳng đi đâu hết cả, cũng chẳng quen biết anh chàng đẹp trai cao cao gầy gầy thân thủ kiệt xuất nào hết.

Bọn họ thậm chí còn tỏ ra rất nghiêm túc mà lấy ra một đoạn ống dẫn ga bị cắn thủng cho tôi tận mắt kiểm nghiệm nữa chứ.

Mấy người lại bịa chuyện rồi, tôi cười nhạt. Tôi biết ngộ độc carbon monoxide có thể gây ra ảo giác, còn tôi là mất đi một nửa kí ức chứ không phải là mất đi toàn bộ kí ức, mà trong ảo giác thì không thể nào tùy tiện tự huyễn ra được một người chưa gặp bao giờ, có đúng không?

Người kia so với mèo tinh chín mạng đánh không chết thì còn cao hơn một bậc, nhưng mà sau lần đó, tôi lại thật sự chưa từng thấy anh ấy thêm một lần nào nữa.

Bạn hỏi tôi sau đó thì sao à? Sau đó tôi mở một cửa tiệm đồ cổ nho nhỏ ở cạnh Tây Hồ, thuê một tên người làm lười biếng, mỗi ngày giết thời gian làm mòn chính mình, mãi cho đến tận bây giờ, tôi đã hai mươi sáu tuổi.

Nếu như không có cái lần đến trường đấu giá đó vào ba năm trước, tôi có lẽ đã hoàn toàn quên mất anh ấy, cũng như cái tên, tướng mạo, giọng nói, nhiệt độ cơ thể của người ấy, cứ thế mà thật sự tin rằng thứ đã khiến tôi vạn kiếp bất phục kia chỉ là cái lỗ nhỏ trên đoạn ống dẫn ga đó. Thế nhưng trên thế gian này có vài thứ chúng ta gọi nó là “nghiệt duyên” cũng được mà gọi là “thiên ý” cũng chả sao, chúng đều thực sự có tồn tại.

Mặc tiếng chửi “Phá gia chi tử” của chú Ba, tôi thu mua về một quyển sách đóng bằng dây thời Minh Thanh rách nát te tua. Trong vòng ba năm sau đó, tôi bắt đầu không ngừng “nhặt đồng nát.” Những thứ giống hệt nhau xuất hiện một hai lần còn có thể nói là trùng hợp ngẫu nhiên, thế nhưng tới khi sự trùng hợp này tích luỹ đến một số lượng nhất định, số lượng ấy sẽ thực sự biến đổi tính chất sự việc. Tôi tin rằng anh ấy nhất định đã trải qua một giai đoạn gặp phải những nỗi thống khổ khó mà có thể tưởng tượng được, và vẫn còn đang sống ở một nơi nào đó — những thứ vứt đi này chính là bằng chứng.

Về sau, trong một buổi tiệc trà tôi gặp được một vị kỳ nhân dị sĩ, và tôi có nghe nói về người này, bời vì một số lý luận kì quái mà bị phong làm một học giả “dị đoan.”

“Những lời tiếp theo đây hiện tại vẫn chưa được giới khoa học chính thống công nhận, cậu còn muốn tiếp tục nghe tiếp không?” Học giả ngừng một chút rồi hỏi.

“Đương nhiên, tôi mạo muội làm phiền chính là vì muốn nghe ngài nói về chuyện này mà.” Tôi đã sớm mất kiên nhẫn không nhịn được, nhưng ngoài mặt thì vẫn phải kiềm chế.

Học giả thoáng cười vui vẻ. Tôi nghĩ chắc tôi là người đầu tiên đến tìm ông ta chỉ để nghe ông ta nói về mấy cái “Nghịch lý” này.

“Thời gian không hề có điểm tiến về phía trước hay quay ngược lại, mà trước giờ đều chỉ đứng yên. Cậu có thể tưởng tượng rằng nó chỉ là một màn sương tồn tại ở khắp mọi nơi, mà thứ đi xuyên qua màn sương ấy chính là chúng ta. Trong mỗi thế kỉ đều có một đoạn thời gian bị mất mà không thể giải thích được đang ngầm gợi ý cho chúng ta rằng quá khứ không hẳn là quá khứ, mà tương lai cũng không phải là tương lai. Chúng tồn tại song song với thời không của chúng ta, có thể mượn một số loại thời khắc hay công cụ nhất định mà giao hòa, giống như lỗ đen hay kiểu đường hầm thời không vậy.

“Từ một góc độ nào đó có thể nói rằng, chúng ta đang sống trong lịch sử, mà cũng đang sống trong tương lai, mỗi giây mỗi phút chúng ta đều thay đổi lịch sử, nhưng mà lại không thể nào thực sự thay đổi được điều gì… Nói thế này đi, giả sử cậu trở về thời Tần giết chết Tần Thủy Hoàng rồi tự mình lên làm hoàng đế, thì sách lịch sử của chúng ta ở đây vẫn chẳng có chút thay đổi nào, bởi vì việc Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước là một sự thật đã được định trước trong thời không, còn việc cậu giết chết Tần Thủy Hoàng lại là một sự thật đã được định sẵn khác trong thời không, hai việc này hoàn toàn không hề mâu thuẫn cũng không can thiệp gì đến nhau cả–Mỗi một chớp mắt đều có thể kéo theo vô số khả năng, hướng đến mỗi một phương xa hư ảo. Như những dây leo của cây thường xuân, lan ra loang lổ khắp toàn bộ bức tường.”

“Nếu như… điều ngài nói là thật, tôi muốn ngài xem mấy thứ này giùm tôi một chút.”

 Tôi cẩn thận từng chút một lấy từ trong túi ra một vật đã được bọc kỹ, ông ta nhận lấy, vừa mới lật vài vòng liền bắt đầu ngồi không còn vững nữa.

Trang giấy đầu tiên là giấy viết thư thông dụng ngày nay, về sau thì có giấy nâu hơi vàng hơi giòn một chút, phần sau thì có giấy gạo, giấy Tuyên Thành nhăn nhúm, sau nữa thì là nửa khổ vải bố, một phiến thẻ tre tàn tạ, cuối cùng là một hòn đá to bằng bàn tay đã được mài nhẵn.

Chữ viết thì từ bút bi rõ ràng trở ngược về đến bút máy nhạt nhòa, bút lông với màu mực rất đậm, nhánh tre hầu như không ăn mực, đến cuối cùng là vết chạm khắc. –Có một người, đã dùng một hòn đá được mài nhọn đầu mà khắc mấy chữ xuống một phiến đá nhẵn nhụi.

Chữ viết giống nhau như đúc, nội dung cũng giống hệt nhau, nhưng lại xuyên qua toàn bộ lịch sử từ xưa đến nay một cách li kỳ.

“Không thể nào…”

Vị học giả lật qua lật lại xem đến cả nửa ngày, miệng thì lặp đi lặp lại ba chữ ấy,

“Phân tách toàn bộ thời không, người đó làm sao mà làm được chứ?”

“Ý ngài là sao?”

Tôi vội hỏi, nét mặt như đang suy tư của ông ta khiến cho ngọn lửa trong lòng tôi càng lúc càng bừng lên.

Ông ta không thèm để ý tới mà chỉ xếp những thứ tàn tạ mà tôi thu thập được trong ba năm qua thành một hàng ở trên bàn,

“Phần đông mọi người đều cho rằng, ‘thời không’ là một khái niệm trừu tượng rất rộng,–Tôi cũng vẫn luôn nghĩ như vậy, từ đó quên mất rằng thời không được tạo thành bởi hai loại khái niệm khác nhau… Cậu xem,”

Ông ta đột nhiên ngẩng đầu lên nói với tôi,

“Người này đã cố gắng viết từng chữ, càng rõ càng tốt, ngay cả từng đường cong, từng nét bút đều chỉ theo đuổi một mục đích duy nhất. Ngoại trừ công cụ dùng để viết là không giống ra, những chữ này đơn giản là giống như dùng giấy than mà sao chép ra vậy. Người này là muốn nói với chúng ta điều gì đây?…”

“Cái gì?…”

Tôi bị ngữ điệu trầm thấp của ông ta dọa đến run người.

“Người này không phải là xuyên qua thời không, hay là nói anh ta không hoàn toàn xuyên qua thời không… Có lẽ là anh ta bị giữ lại tại một khoảng thời gian bất biến nào đó, nhưng lại không ngừng bôn ba qua rất nhiều không gian.”

Điều này có thể giải thích được vì sao công cụ viết lại vắt ngang qua phần lịch sử dài như thế, mà chữ viết được lưu lại lại giống hệt nhau như vậy.

“Anh ta căn bản chính là đã bị thời gian ruồng bỏ!”

Vị học giả cao giọng tuyên bố suy luận này của ông ta, trên mặt hoàn toàn hưng phấn,

“Rốt cuộc là nơi nào mới có được loại ma lực to lớn đến thế này? Ngoại trừ hố đen ra… Không không, nó tránh được sự hủy hoại thân xác, nhưng lại vặn xoắn thời gian đến tan vỡ, nó dễ dàng đưa người ta tới bất cứ đâu… Bất cứ nơi nào đã từng tồn tại trên thế giới này… Chuyện này thật quá hấp dẫn đi…”

Bất cứ nơi nào đã từng tồn tại sao? Ngoại trừ… bên cạnh tôi. Người ấy đã dừng lại vào bốn năm trước, dừng lại ở tuổi hai mươi hai của tôi.

Tôi không nói nữa, chỉ nhịn không được mà muốn cười. Tôi chưa hại chết anh ấy, anh ấy vẫn còn sống tốt ở một nơi nào đó trên thế giới này, dùng bất cứ công cụ nào có thể để lưu lại mấy chữ này cho tôi. Anh ấy không hề bị thời gian bào mòn, vĩnh viễn sẽ là như thế, cao cao gầy gầy, trẻ tuổi lại anh tuấn… tôi nên mừng mới phải.

Dân Quốc, tiền Thanh, Tống, Đường, Ngụy, Hán, Tần, Thương… Anh bây giờ đã đi đến nơi nào? Đảo ngược niên biểu các triều đại lịch sử thật sự không phải là chuyện vặn xoắn thông thường đâu. Nếu như anh đi đến thời tiền sử thì phải làm sao đây? Tôi đoán là anh sẽ giết khủng long rồi khắc chữ lên xương chúng, cái tên một thân sức trâu sức bò này… Đúng rồi, lần trước có nghe nói ở đâu đó có trưng bày hóa thạch khủng long, tôi phải tìm cơ hội đi xem mới được, nhưng mà chỉ e là không thể mua được mảnh vỡ của nó rồi. Anh sớm muộn gì cũng sẽ hại tôi chất đầy một nhà toàn đồng nát, thế mà tôi lại cố ý không vứt đi được, phải trách ai đây?

Tôi cứ như vậy mà ngây ngây ngẩn ngẩn suy nghĩ, lấy lại đồ rồi rời khỏi nhà của vị học giả kia, câu cuối cùng ông ta còn cố gọi tôi lại nói mà lỗ tai tôi lùng bùng chẳng nghe thấy gì cả. Có thể nổ máy con Kim Bôi nhỏ mà một đường về đến nhà bình an, ít nhiều gì cũng có chút khó tin.

Tháng hai, cứ như là trong cùng một ngày, toàn bộ hoa trong thành phố rủ nhau nở rộ.

Hết lần này đến lần khác lại có người ôm bó hoa hồng đi ngang qua cửa, bóng của hai con mèo hoang trên bờ tường cũng được ánh nắng buổi chiều quết ra thật mềm mại, tên giúp việc Vương Minh cũng vừa giả bộ như đang ra sức phe phẩy cây chổi lông gà, vừa nói:

“Ông chủ, lễ tình nhân sao không đóng cửa sớm chút rồi đi hẹn hò đi?”

Tôi ngây ra, mắt liếc qua cái ngày mười bốn tháng hai to đùng đỏ chót trên tờ lịch kia, đảo mắt,

 “Ai thèm quan tâm đến cái ngày lễ của bọn Tây này chứ?”

Tên nhóc này cười khì một tiếng,

“Ông chủ! Em thấy anh ngay cả một lá thư tình cũng còn chưa từng nhận được thì có!”

Loạn rồi loạn rồi, thằng nhóc tí tuổi đầu này càng ngày càng không biết lớn nhỏ, không thèm để cái người đang nuôi nó là tôi đây vào mắt nữa rồi!

Ngô tiểu gia của chú tuy không tự xưng là người đàn ông tài giỏi nhất trong lịch sử nhà họ Ngô, nhưng con nhà tông không giống lông cũng giống cánh mà! Lại nói… Ai bảo ta đây chưa từng nhận được thư tình chứ?

Trên tờ giấy này có viết, “Ngô Tà, tôi ở đây.”

Anh ấy là muốn nói, “Đừng lo, tôi vẫn còn sống” sao?

Trên tờ giấy Tuyên Thành này lại viết, “Ngô Tà, tôi ở đây.”

. . . “Cậu vẫn khỏe chứ?”

Trên tờ giấy gạo này. . .

. . . “Tôi rất nhớ em.”

Trên phiến thẻ tre này. . .

. . . “Xin lỗi, xem ra tôi không về được rồi.”

Trên hòn đá xanh này. . .

. . . “Ngô Tà, hãy nhớ rằng tôi yêu em.”

–“Ngô Tà, tôi ở đây.”

— Cảm ơn anh, ở nơi hư không xa thẳm ấy, cứ cố chấp như vậy vì tôi mà kiên trì gửi đi những bức thư tình này.

——————————–

Chú thích:

* Trà cụ: bộ dụng cụ pha trà trong trà đạo của Trung Quốc

** Đại ẩn vu thị: lấy từ câu “tiểu ẩn vu dã, đại ẩn vu thị”, nói chung tức là kẻ tầm thường sẽ ở ẩn ở chỗ ít người, còn bậc vĩ đại ở ẩn sẽ về những nơi đông đúc như thành thị.

*** Khúc Hoa nhi: Một loại hình nhạc dân ca của Trung Quốc

[ĐMBK Đồng nhân] – Thư Tình Ngược Gió

[ĐMBK Đồng nhân] - Thư Tình Ngược Gió

Bình Tà đoản

THƯ TÌNH NGƯỢC GIÓ

Thể loại:

Đồng nhân Đạo Mộ Bút Ký

Tác giả:

Hồ Cách

Trans:

Lão Miêu Hóa Hồ

Hỏa Dực Phi Phi

Beta:

Cầm Sư

Đây là bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, là tác phẩm gia đình Cầm gia ta làm vì mục đích yêu thích và phát cuồng, và hoàn toàn PHI THƯƠNG MẠI.

Thỉnh ko mang ra khỏi blog hay dùng với mục đích thương mại.

Vì vấn đề bản quyền thực sự ba chấm thỉnh đừng trách ta nói lằng nhằng như vại ❤

Hy vọng thấu hiểu!!!!!!!!!!!!!!

—–

MENU

Chương 1

Chương 2

Kịch Truyền Thanh

Bình Tà đồng nhân – Thư Tình Ngược Gió doujinshi [By Hỏa Dực Phi Phi]

~~~~~~~~~~~~~HOÀN~~~~~~~~~~~~~

—-

Ảo Cảnh – Chương 1

[Đạo Mộ Bút Ký] - Minh Họa LYRE - P1

ẢO CẢNH

Chương 1

Trans: Lão Miêu Hóa Hồ

Beta: Cầm Sư

Tôi đã mất một thời gian dài để tìm một nơi tuyệt đối yên tĩnh.

Cửa tiệm của tôi thì không được rồi, mặc dù cho đến bây giờ tuy khách đến vẫn chẳng được mấy người, nhưng chung quy lại thì một ngày cũng có tới mấy lần bị quấy rầy, chưa kể là Vương Minh đi vào hỏi chuyện, hay là lại có người làm nào ghé đến hỏi han này nọ. Nhà tôi cũng không được, âm thanh xe cộ từ lầu dưới sẽ ảnh hưởng tới thứ mà tôi đang xem xét.

Về sau, tôi tìm được một trạm biến áp nhỏ đã bị bỏ hoang ở khu vực núi Bảo Thạch gần vùng Hoàng Long. Trạm biến áp này ở trên đỉnh núi, còn có một con đường đất nhỏ dẫn lên đó, bởi vì đã bỏ hoang rất lâu rồi nên con đường này cũng đã mọc đầy cỏ dại. Nếu như không phải là loại người cố chấp như tôi đây thì chắc khó mà tìm được nơi này.

Phong cảnh trên đỉnh núi rất đẹp, nhìn xuống có thể thấy thấy được toàn bộ Tây Hồ và khuôn viên đại học Ngọc Tuyền. Khi mùa xuân đến, có cơn  gió dễ chịu thổi tới, anh sẽ cảm thấy tất cả mọi chuyện cứ như vậy thì thật là tuyệt vời. Nếu như sương mù có thể nhạt đi một chút, sẽ càng nhìn rõ ánh mặt trời ấm áp, như vậy tâm tình của con người ta cũng sẽ lập tức tốt lên.

Tôi không thể mua được căn phòng nhỏ bị bỏ hoang này, nhưng tôi có thể mượn nó dùng tạm. Tôi chuyển một cái ghế gấp Ikea đến đây, đặt nó ở trước một khung cửa sổ có ánh mặt trời chiếu tới, thêm một cái chăn nhỏ, và một rổ đồ uống có ga.

Uống quá nhiều loại đồ uống này sẽ khiến tôi mắc bệnh loãng xương, nhưng có vẻ như chỉ có thứ thức uống này mới có thể làm dịu đi nỗi thống khổ về sau của tôi.

Tôi khóa chặt cổng sắt ở lối vào lại bằng dây xích sắt to bằng hai ngón tay. Tôi không sợ có người lại dám trèo vào đây, bản thân những bức tường ở nơi này đều đã mọc đầy cỏ dại, trong cỏ dại lại toàn là mảnh thủy tinh sắc nhọn, bên trong còn cuốn cả dây thép gai đã rỉ sét nữa.

Những thứ đó tôi cũng đem theo người. Hắc Hạt Tử nói phần lớn thông tin đều là ảo giác, giống hệt như một loại nấm Vân Nam nào đó, độc tố của sinh vật này có thể tạo ra ảo giác rất mạnh. Thông tin bên trong nó có thật sự tồn tại hay không thì còn tùy thuộc vào sự sắp xếp từng phần trong não tôi, không có cách nào có thể xác thực được. Chỉ có người có sức kháng cự được lại đối với loại độc tố kia, không ngừng thử nghiệm, thì mới có thể kiểm nghiệm được tác dụng của nó.

Tôi thường đến căn phòng nhỏ này vào lúc một giờ chiều, ngửi mùi nấm mốc ở đây, đợi đến khi mặt trời đã sưởi cho tôi ấm lên, tôi mới lấy một cái ống nghiệm nhỏ chứa dịch thể ra, rồi nhỏ vào lỗ mũi mình.

Lúc đầu chính là cảm giác đau đớn như thiêu như đốt ở trong khoang mũi, tôi bắt đầu chảy máu mũi, tiếp đó là tê dại từ trong mũi lan ra đến cả khuôn mặt, lan đến tận trong não của tôi, cổ cũng bắt đầu tê liệt, sau đó cảm giác trên cơ thể bắt đầu biến mất, trong đầu tôi bắt đầu xuất hiện đủ các loại cảnh tượng.

“Các vị hảo hán, thôn trang phía trước là chỗ của Hắc Di tộc. Mấy người tất ma* kia sống ở phía sau sơn trại được bao quanh bởi tộc Hắc Di, đó là một cái thung lũng xung quanh đều đã được quây lại, lối vào duy nhất cũng đã hàng rào của tộc Hắc Di chặn lại. Muốn gặp được mấy người tất ma đó, chỉ e là chúng ta phải chiếm được lòng tin của những người đứng đầu trong tộc Hắc Di.” Trước mặt tôi có một người đang nói.

Đây là một đội người ngựa, chúng tôi đang ở trên một con thuyền, không, có lẽ là một cái bè trúc. Tôi nhìn thấy Muộn Du Bình ở ngay trước mặt tôi, đang dựa vào một đống hành lý. Bên cạnh đều là người lạ mặt, có khoảng chục người.

Xung quanh hình như là vừa có mưa, trong không khí tràn ngập mùi mưa đặc trưng của vùng núi phía nam Xuyên Tây, một dòng sông rất lớn đang chảy ngay dưới chân chúng tôi. Nước có màu vàng, chứa đầy bùn cát.

Đây chính là sông Kim Sa, núi ở hai bên hệt như vách đá, nhưng lại không hề giống loại vách đá cằn cỗi, mà còn có cây cối cao ngất trời dọc trên sườn núi, thế nhưng theo dọc bờ sông thì lại chẳng có lấy một ngọn cỏ.

Dòng nước chảy xiết, người vừa mới nói lấy một cái tẩu thuốc ra, tiếp tục nói:

“Lần này chúng ta đóng giả người buôn thảo dược, phải nhớ kỹ khi xuống tay phải thật hào phóng, tuyệt đối đừng tiếc một phân một hào nào. Người dân ở đây vẫn còn chưa được khai hóa, chú ý thân phận của mình, dù thế nào cũng không được có bất cứ hành động bất kính nào hết. Toàn bộ đao kiếm đều chôn trên đường vào trại đi, vũ khí thì cứ đi vào trại rồi mua mới để tránh người ta nghi ngờ.”

Ở bên cạnh còn có một người nhỏ con, có lẽ cũng chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, là một thanh niên người Di, dùng tiếng Di nói một câu, sau đó mới giải thích:

“Khi có người muốn đụng vào các người, nhớ kỹ phải nói câu này, may ra có thể giữ được mạng sống. Phải nhớ chúng ta vào trại chỉ là để gặp tất ma hỏi cho rõ việc kia thôi, nếu làm tổn thương người trong tộc của tôi, tôi cũng sẽ không tha cho các người đâu.”

—–

*Tất ma: thầy tu của dân tộc Di, thường có kiến thức rất rộng, thực hiện các nghi thức cúng bái, dạy học, và những hoạt động quan trọng khác trong văn hóa dân tộc.

[ĐMBK | HẠ TUẾ THIÊN] – ẢO CẢNH

[Đạo Mộ Bút Ký] – Minh Họa Bách Lý Tự Lai Quyển – P

HẠ TUẾ THIÊN – ẢO CẢNH

Đạo Mộ Bút Ký

—-

Tác giả:

Nam Phái Tam Thúc

Trans:

Lão Miêu Hóa Hồ

Beta:

Cầm Sư

Hỏa Dực Phi Phi

—-

Đôi lời

Đây là bản dịch hoàn toàn chưa có sự đồng ý của tác giả, cảnhà Cầm chỉ làm vì thật sự muốn Vĩnh niệm cùng đạo mộ đi, muốn mãi ko dừng yêu thương Đạo mộ ý, nên là mục đích rất rõ ràng, ko cầu vinh hoa chỉ cầu an lòng, làm ra sản phẩm chỉ để yêu thương và kỷ niệm nên độ cầu toàn tuy có đủ nhưng chưa chắc đã thỏa mãn đc tất cả mọi người ❤

Hy vọng chư vị hương thân phụ lão gần xa có thể thấu hiểu!!!!

—-

MỤC LỤC

Chương 1

Chương 2

Chương 3

Chương 4

Chương 5

Chương 6

Chương 7

Chương 8

[Vietsub] – Đạo Mộ Bút Ký – Mười Năm Như Một – Bình Tà

[Vietsub] - Đạo Mộ Bút Ký - Mười Năm Như Một - Bình Tà

MƯỜI NĂM NHƯ MỘT

Anh nguyện dùng mười năm này bảo vệ sự thiên chân này,
Mười năm dài đằng đẵng, …
Tôi gột bỏ thiên chân ấy lại học lấy ngoan cường,
Cuối cùng, có lẽ đã phụ sự kỳ vọng nơi anh,
Nhưng tôi nguyện dùng một thân cô độc này cùng địch lại số mệnh,
Luôn chờ đợi, sau mười năm gặp lại
Đi cùng anh tới bạc đầu giai lão!!!!



Tiểu Ca, cuối cùng anh đã trở về, bên Ngô Tà đón Thất Tịch năm nay, và nhiều năm về sau nữa …
Hai người, hãy cùng nhau đi tới bạc đầu giai lão!!!!!!!
Hy vọng đại gia đình Daomi có 1 lễ Thất Tịch vui vẻ và có đc niềm hạnh phúc mà mình vẫn mong đợi ❤
Món quà muộn!!!
Cúi đầu [tim tim bay bay] ~~~~ ❤

❤ ❤ ❤
——

MƯỜI NĂM NHƯ MỘT

—–

STAFF

Trình bày: Sở Chiếu Lam
Minh họa: Ngâm Tử
Từ: Xuân Sơn Thập Lục
Hậu kỳ: Nãi Ma Nguyệt
Video: Lật Vỹ Quân
Trans & Edit: Lão Miêu Hóa Hồ ft Cầm Sư
Sub: Hỏa Dực Phi Phi
FB: https://www.facebook.com/camsu169lunarshy?ref=hl