Ảo Cảnh – Chương 8

Chương 8

Trans: Lão Miêu Hóa Hồ:

Beta: Cầm Sư

Căn thủy trại trong ký ức kia cũng có cửa và cửa sổ đóng kín mít hệt như chỗ này. Chẳng lẽ bên trong có mai phục, đã bắt được Trảo Tử và A Tát? Cũng có thể A Tát thật ra là một cái vỏ bọc, là người trong thôn được cài ở ngoài trại, chuyên lừa gạt những người từ bên ngoài có mưu đồ như chúng tôi đây.

Có điều trong thôn này ít cũng phải có tới mười ngàn người, là một cái thôn lớn hiếm gặp, đối phó với một cái thuyền này của chúng tôi, tuy rằng mỗi người đều là cao thủ nhưng cũng không cần huy động toàn lực như thế này chứ. Chỉ cần mấy chục chiếc bè với súng ống cung nỏ ra mặt một cái, tất cả chúng tôi đều sẽ phải đầu hàng mà. Nhóm người này ai cũng có thính lực cực tốt, chúng tôi đi vào căn nhà này ít cũng phải mấy chục phút rồi mà chẳng nghe thấy bất cứ âm thanh nào. Không biết vì sao, trực giác mách bảo tôi rằng trong cái thôn này đến một người cũng chẳng có.

Lại nói Trảo Tử và A Tát không quay lại như vậy, chỉ sợ là còn đáng ngờ hơn.

Muộn Du Bình dùng còi quỷ truyền âm qua lại thêm mấy lần nữa, rồi nghiêng tai lắng nghe tiếng tù và kia. Đây là động tĩnh duy nhất trong thôn, như vậy không thể là tiếng gió thổi, mà là có kẻ ở đó đang tác quái.

Tôi tìm được đường thông ra ngoài, cửa của nhà sàn thường mở ra ở sau nhà. Sát vách đá có một con đường nhỏ đi lên thông đến những căn nhà sàn khác, bời vì nhà sàn thường ở rất gần vách đá, nhà lại dày đặc, những con đường nhỏ này được che rất kín, rất khó phát hiện. Căn nhà sàn này lại càng như vậy, đường vào mở ra ở sàn nhà, được đậy lại bằng mấy bó rơm, gỡ rơm ra được một nửa thì lộ ra một cái cửa gỗ. Ở bên ngoài chính là vách đá, con đường nhỏ chỉ rộng có nửa mét.

Tiếng tù và gần nhất đến từ bên của chúng tôi, từ một căn nhà sàn trên đỉnh vách đá bên cạnh, không phải để ở, nhà sàn không được xây đến mức đó. Đây là một tiếng huýt khô khốc vang vọng.  Nếu chúng tôi muốn đi thẳng lên trên thì phải thông qua toàn bộ các cụm nhà trên vách đá, lại phải theo con đường nhỏ mà đi lên ba mươi mấy mét nữa mới đến.

“Tôi đi.”

Muộn Du Bình nói:

“Hai người tản ra đi.”

Nói rồi quay lưng đi ra ngoài, một mạch đi lên rồi mất hút.

Phượng Hoàng đi theo ra ngoài, theo một nhánh đường khác mà đi vào trong một căn nhà sàn khác, không lâu sau truyền lại là tiếng còi “Nhà trống.” Cô ta thổi còi còn kém xa Muộn Du Bình, nhưng người bình thường có lẽ vẫn sẽ không nhận ra được đây là tiếng còi đâu. Tôi cũng leo ra ngoài, chọn hướng ngược lại với Phượng Hoàng, đi đến cửa một căn nhà sàn khác.

Tục lệ của người Di vốn ngay thẳng, đêm không đóng cửa, cửa thì đẩy một cái là mở ra, sau khi đi vào tôi nhận ra đây cũng là một căn nhà ở, trong nhà còn tối tăm chật hẹp hơn. Mò mẫm đi một vòng, cũng trống không y như vậy. Tôi dùng còi truyền âm, lúc này mới phát hiện ra phòng ngủ ở lầu hai, không phải là một cái giường lớn, mà là một hàng bốn năm cái giường sát đất quây quanh một cái lò than.

Đây giống như là một “nhà nghỉ”, rất nhiều người đến thôn người Di làm kinh doanh, có một số người sẽ ở lại tại những nhà sàn như vậy. Có một số người Di không tự lao động mà dọn phòng của mình cho rộng ra, làm thức ăn cho những thương nhân này để kế sinh nhai.

Căn “nhà nghỉ” này chất đầy đồ đạc, có thể dễ dàng nhận ra, trong năm cái giường sát đất ở đây thì có ba cái là có khách. Ở gần bên cái giường thứ nhất đều là những đồ vật nhỏ bện từ dây mây. Vữa nãy dưới lầu một tôi cũng nhìn thấy không ít. Đây là một người buôn bán đồ mây, đi từng nhà một mà thu mua đồ mây. Đồ mây tốt cần phải có nguyện liệu vô cùng tốt và đủ hỏa hậu để hong khô dầu cây ngô đồng, người thương nhân này làm việc với hàng cao cấp, cần phải đi từng nhà từng nhà trong thôn mà tìm.

Cách một cái giường trống là hai cái giường có khách. Hai người này có thể là đi cùng nhau mà cũng có thể là đi riêng rẽ, đồ vật bày ở cạnh giường họ không nhiều, đều là những cái bình sứ.

Đây là người nuôi trùng làm thuốc, từ lâu đã nghe nói thôn người Di bên này có bán ngô công, trùng dược và thảo dược, đều là những loại dùng làm thuốc cổ truyền Trung Quốc. Nhưng trùng dược đặc biệt có chỗ cần rất nhiều con trùng sống, không thể gia công ở ngay tại vách đá được, nên cần phải đưa những con trùng sống ấy đến trấn nhỏ ven sông ở vùng phụ cận. Bởi vậy còn có loại ngô công đắt tiền hơn mà hồi đó gọi là ngô công vảy vàng, thật ra cũng chỉ là một trò bịp bợm dùng hai loại côn trùng ghép lại thôi, nghe nói có thể trị liệu phong thấp 100%. Giá cả thì không khác vàng ròng là bao, mấy người nuôi trùng này chính là phơi khô mấy con côn trùng giả ở thôn này mà làm ra. Nhìn chung thì nhóm người này hình như sống quanh năm ở thôn này.

Cái thôn này có những người này, điều này cho thấy bọn họ vô cùng cởi mở, thương mại đã phát triển rất tốt rồi. Phượng Hoàng ở bên kia dùng tiếng còi hỏi tôi, rắn đâu rồi? Nếu tôi không cất chúng cho kỹ, cô ta nhìn thấy liền sẽ một đao chém chết. Tôi vươn tay kéo một cái bình sứ cạnh giường ra. Chính trong một tích tắc này, con rắn nhỏ trên eo tôi di động mạnh một cái.

Tôi thầm kinh hãi, lập tức ngừng tay, loài rắn khi sợ hãi thì hết sức mẫn cảm với hoàn cảnh xung quanh, con rắn sợ hãi chuyển động cho thấy trong cái bình sứ này có thứ gì đó khiến nó không thoải mái.

 

CHÚC MỪNG SINH NHẬT TIỂU TAM GIA

 

006phuaYgw1f1kyr5p83yj31kw27fwxu

BỞI VÌ ANH LÀ SONG NGƯ

Chúc mừng sinh nhật Tiểu Tam gia 😀
Cả nhà Cầm mama, Miêu pi sà và Phi Phi muội muội có món quà nhỏ kỷ niệm sinh nhật sau đoàn viên 🙂

Cầm ngu dốt chả biết chúc gì, chúc hay ăn chóng lớn ha ha, vợ chồng hợn phúc, hoa cúc nở hoa =))) Chậc, xin lỗi, Cầm biến thái lời lẽ ngu dốt, chỉ có tấm lòng yêu thương Tiểu Tà là bao la, và vô hạn ❤ hì hì, thôi nhường mic:

Miêu pi sà ới:

Chúc vợ chồng già nghìn năm hạnh phúc mãi mãi hòa thuận ❤

[Tên này là vừa đi họp về, hắn hứa tối về hắn chúc dài lê thê lai láng :v ]

Ai đó muốn tiếp tục:

Vừa cmn về đến nhà ; __ ; bao nhiêu câu muốn chúc đều theo nơ-rôn trong não nhão ra thành tương ọc ọc chảy theo đường tai ra ngoài hết rồi… Thôi thì vẫn như cũ, một đời bình an, nắm tay người thương đi đến cuối đời, bình bình đạm đạm mà hưởng hạnh phúc.
Ngoài ra… chúc cô gia tối nay sẽ vì anh già mà cố gắng vượt chỉ tiêu bảy lần, chúc Durex sớm bán cháy hàng ở khu vực thôn Vũ, chúc KY vì nhân loại mà phát triển thương nghiệp khắp Hàng Châu :v

Phi Phi muội ơi:

Chúc Tà mãi mãi bình an ❤

Chốt hạ:

Chậc, anh lại già rồi đấy T……..T Không sao, trong lòng chúng tôi anh vẫn rất phong độ, vẫn là Tiểu Tam gia của ngày nào 😀
Tặng người một khúc ca, nguyện người luôn vui vẻ!!!!
#吴邪0305生日快乐#

Enjoy !!!!

BỞI VÌ ANH LÀ SONG NGƯ

Nguyên khúc: 可惜我是水瓶座

Phiên xướng: Miên Miên

Điền từ: Điền Gia Văn Dẫn

Hậu kỳ: Thanh Tự tinnie

Trans & edit: Cầm Sư & Lão Miêu Hóa Hồ

Time: Hỏa Dực Phi Phi

Mp3: https://soundcloud.com/cam-su-1/ywbue2qhgbr5

 [hị quên mất giờ mới nhớ ra post link 🙂 mà ta có post link mp3 ở chỗ description youtube đó, bà con nhớ vô đó down, có điều là lảm nhảm hơi bị dài, nên link mp3 tít cuối à khì khì 🙂 ]

—-

86bd0afa2d404c52465e8edb14c6daab

Thấy 3 cái con này nhoi giống 3 đưá mềnh =))))

—-

[Vietsub] – Đạo Mộ Bút Ký – Về Nhà

VỀ NHÀ – TIỂU MINH

 

Quà Va Lung Tung mà có ai đó ngập mặt trong bát đũa và cỗ bàn giờ mới ngoi lên ah ❤

Ngược đó ngược đó nhưng người ta bảo cấm có sai ý, có ng hậu thuẫn ta ngược Va Lung Tung của mọi người cũng hem sao nhỉ Lão Miêu vs Phi Phi yêu quý nhợ ❤

Cuối cùng, tiện năm mới triệu tập cả nhà làm nóng không khí tí ❤ Tuy ta án binh bất động nhưng trong lòng vẫn hừng hực lắm ❤

Văn án:

[Ngô] Trương Khởi Linh, là tiểu gia tôi đây. Mười năm …. đã đến rồi. Thật xin lỗi, tôi ngoan cố, tôi đã hết thiên chân rồi… Nhưng mà ai bảo anh không ở bên tôi chứ. Anh xem, không có anh, tiểu gia tôi vẫn sống như thường đấy thôi… A, tiểu gia tôi nói nhiều quá rồi, tôi đến thế chỗ cho anh đây, anh mau về nhà đi—-nhà tôi ấy. Tôi muốn… dùng một đời tôi, đổi lại cho anh tự do.
[Trương] Ngô Tà, cám ơn cậu sau mười năm đến ngày hôm nay vẫn còn nhớ đến tôi, thay tôi canh giữ cái Chung Cực kia. Yên tâm, hiện giờ tôi đã về đến nhà rồi, chỉ là… Không có cậu mà thôi.

Enjoy !!!!

Về Nhà

Kế hoạch/ Điền từ: Cốc Vũ
Văn án: Bất Thị Đậu Tử, Cốc Vũ
Biểu diễn: Tiểu Minh
Hậu kỳ: Uyên Tiểu
Tranh minh họa: Ngâm Tử
Mp3: https://soundcloud.com/cam-su-1/dao-mo-but-ky-ve-nha
Trans & Edit: Lão Miêu Hóa Hồ & Cầm Sư

Time: Hỏa Dực Phi Phi

❤ ❤ ❤ ❤

[Vietsub] – Đạo Mộ Bút Ký || Tàng Hải Hoa || Sa Hải – Cát Quang Phiến Vũ

CÁT QUANG PHIẾN VŨ

Quà mừng năm mới của bổn tọa gửi đến mọi người, và đặc biệt là Lão Miêu Hóa Hồ cùng Hỏa Dực Phi Phi nhà ta hì hì./ Mọi người, năm mới an khang!!!!!!!!!!!! ❤
Cảm ơn hai nàng đã nhẫn nhịn sự lười biếng của ta, thành thật ta rất muốn chăm mà bị sô với đậy ý T…………T Nhưng hai nàng, nhất định yên tâm, ta chỉ chậm như rùa, chứ chấp niệm chưa bao giờ buông, dù 4 tháng mới mần sub xong cái clip này, nhưng 4 tháng ấy cực kỳ cực kỳ nhớ cái thời gian chúng ta hùng hục hùng hục, vậy nên mạn phép tự ý sub tặng hai người nhé hị hị, đừng chê ah hì hì. Hai nàng, năm mới tốt lành ah , yêu cả nhà ah hì hì ❤ ❤ ❤

Lão Miêu, Phi Phi ❤ ❤ moah moah ❤ ❤

Enjoy !!!!

STAFF

Trình bày: Tiểu Nghĩa Học Trường
Tác từ: Trạch Hạnh
Nhạc: Vũ Hằng
Biên khúc/ Guitar điện: Tureleon
Hòa âm: Đỗ Lăng Vân
Hòa thanh: Braska
Tranh: Bách Lý Tự Lai Quyển
Sub: Cầm Sư

Đôi dòng chú thích:
– Cát Quang Phiến Vũ – Mảnh da Cát Quang: Cát Quang là thần thú, tương truyền nếu dùng da của Cát Quang để làm áo, xuống nước không bao giờ bị chìm, vào lửa không bao giờ bị cháy, nên nó được ví như một loại bảo vật, cực kỳ quý giá.
– Linh dương quải giác: Ban đêm khi ngủ, linh dương thường tìm một chạc cây cao, nhảy lên đó, dùng cặp sừng của mình móc cố định vào cành cây để ngủ, chân không chạm đất, như vậy, trên mặt đất không có dấu tích gì để kẻ thù của nó tìm ra được, tránh được mọi mối nguy hiểm đe dọa. Ở đây có thể được hiểu là hành sự khéo léo, kín đáo không để lại dấu vết gì.
– Hải thị thận lâu: Ở trên mặt biển tĩnh lặng hoặc trên sa mạc người ta có khi sẽ bắt gặp hình ảnh những tòa nhà, thành thị, núi non, con người đang di chuyển, sống động như thật nhưng thật ra tất cả đều là ảo ảnh. Trong tiếng Nhật thì có giải thích như sau: “Shinkiro”: là hiện tượng khúc xạ đặc biệt khi nhiều tầng không khí gần mặt biển có nhiệt độ hay nồng độ khác nhau thái quá, khiến cho phong cảnh ở nơi xa hiện lên trên dải không khí sát mặt biển hay mặt cát, trông như kéo dài ra hoặc ngược đầu lại. Vịnh Toyama, từ xuân đến đầu hạ, những ngày nắng ấm, gió nhẹ, trời tốt thì buổi chiều thường có hiện tượng này. Ngày xưa, người Nhật cho đó là do con nghêu lớn nhả hơi ra mà tạo thành nên gọi là “Shinkiro – Thận khí lâu” (Thận: sò nghêu; khí: hơi; lâu: nhà lầu) hoặc là Hải Thị (chợ trên biển). “Thận khí”, tự điển Hán Việt của Thiều Chửu ghi là “ánh giả, ảo tưởng. Ánh sáng từ bể giọi lên trên không thành ra muôn hình ngàn trạng, ngày xưa cho là vì con sò thần nó hóa ra và gọi là Hải Thị Thận Lâu”.
– Cam tuyền tử hải: Cam tuyền là nước ngọt, tử hải là biển chết, ý câu này là dù cho có ngậm đắng nuốt cay hay dẫu có đắng cay ngọt bùi cũng không ngăn nổi bước chân tôi tìm anh.

Ảo Cảnh – Chương 7

Ảo Cảnh – Chương 7

Ảo Cảnh

Chương 7

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Trans: Lão Miêu Hóa Hồ

Beta: Hỏa Dực Phi Phi

Thân thủ và trạng thái của người này xa lạ như vậy, có lẽ bởi vì tôi đang cách một tầng ảo giác, cảm quan bị bóp méo đôi chút, nhưng tôi cũng hoài nghi rằng đây có lẽ chính là dáng vẻ ban đầu của anh ta.

Lần đầu chúng tôi gặp mặt, thứ cảm giác hờ hững cùng xa rời nhân thế này cũng rõ ràng như vậy, nhưng lúc đó tôi mới chỉ là một thằng tay mơ, đối với mọi thứ đều hết sức hiếu kỳ, cho nên loại hờ hững và xa cách này đối với tôi cũng là một điều mới mẻ. Mà giờ đây, tôi đã không còn như lúc trước nữa. Không phải là tôi đã đuổi kịp bước chân anh ta, anh ta sống trong một thế giới mà tôi không cách nào hiểu hết, mãi mãi tôi cũng sẽ không thể nào cùng anh ta làm bất cứ việc gì được. Nhưng cảm nhận của tôi đối với sự việc đã bình thản hơn. Sự sợ hãi cực độ đối với cổ mộ lúc đầu đã khiến tôi không thể nhận ra được những điểm kỳ quái ở người khác, còn bây giờ thì tôi đã có thể ung dung mà quan sát tất cả mọi việc xung quanh.

Những điều kỳ quái ở bản thân anh ta nay càng trở nên rõ ràng hơn.

Thật vậy, như tôi đã suy nghĩ rất nhiều lần, anh ta lúc đầu chính là như thế này đây. Mà đến cuối cùng, bản chất của anh ta chung quy vẫn là có chút thay đổi. Những thay đổi này là do chúng tôi mang lại, điều này đối với tôi mà nói thì không nghi ngờ gì nữa, chính là một loại khích lệ tinh thần.

Chỉ là, cái giá của những thay đổi này quá lớn mà thôi.

Còi quỷ của Phượng Hoàng phát ra mấy tiếng biểu thị an toàn, chúng tôi đi lên, thấy lầu hai là một căn phòng ngủ, chiếc giường gỗ nằm trong góc, nội thất chỉ có mấy chiếc rương được bện bằng dây mây. Phòng ngủ rất nhỏ, cửa sổ vẫn đang đóng, Phượng Hoàng đã mở một cái rương, lấy từ trong đó ra một bộ quần áo vải của người Di mặc vào. Không vừa người lắm, hơi nhỏ, tay áo với ống quần đều bị hụt mất một đoạn, nhưng thân hình trông lại có vẻ còn yểu điệu hơn.

Trên bức tường ở một bên có treo ba khẩu súng, tôi đi tới xem một chút, bảo dưỡng rất tốt, có lẽ là một người thợ săn cẩn thận đây.

Trong phòng ngủ không có bất kỳ dấu vết ẩu đả hay bắt cóc nào, được sắp xếp rất gọn gàng sạch sẽ.

“Kỳ quái nha.” Phượng Hoàng nói với chúng tôi: “Người trong nhà giống tự mình ra ngoài hơn.”

“Cửa sổ đều đóng.” Muộn Du Bình cũng lục được một bộ quần áo vải của người Di mặc lên, rồi rút từ dưới gầm giường ra một thanh Di đao. “Ra ngoài thôi thì cũng không cần đóng cửa sổ.”

“Cũng đúng.” Phượng Hoàng đi đến bên cạnh cửa sổ, cửa sổ cũng là một tấm bện bằng sợi mây, dùng cành cây để chống lên khi mở cửa sổ. Cô ta đẩy ra một chút, nhìn nhìn bên ngoài: “Toàn bộ cửa sổ ở khu nhà sàn đối diện đều đang đóng, quả thật không phải ngẫu nhiên.”

“Tản ra xem xét.” Muộn Du Bình dùng vải bọc chắc thanh Di đao lại rồi bẻ thành hai đoạn. Chiều dài thanh Di đao hơi quá, xem ra anh ta không thích. Sau đó, anh ta vứt mũi đao xuống gầm giường, xoay tay nhét thanh đao gãy vào trong thủy giáp — Thủy giáp được cuốn lại hệt như một cái vỏ đao.

Lúc này, tôi đột nhiên ý thức được rằng tôi bây giờ đang là người nói ít nhất trong nhóm nhỏ đây.

Điều này ít nhiều cũng gây chút lúng túng, trước giờ tôi chưa từng nghĩ qua, rằng tôi sẽ chui vào ký ức của một người còn ít nói hơn Muộn Du Bình nữa. Lại ít nhiều cảm thấy hơi khó chịu, sợ rằng những lời rủa thầm của tôi sẽ bùng phát đến mức chưa từng thấy mất.

Trong khe núi vọng đến một tiếng tù và trầm muộn.

Tôi bắt đầu tìm đường đi ra, Muộn Du Bình đằng kia đang tựa vào một bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, dùng tiếng còi cực kỳ sắc phát ra một chuỗi tiếng chim hót hướng về dòng sông trong khe núi. Truyền tin cho người của chúng tôi ở bên ngoài: Bọn tôi đã đến nơi an toàn.

Sau mấy phút thì hồi âm truyền đến, âm thanh vô cùng nhỏ: “Trảo Tử và A Tát không quay lại, cái thôn này có trá, chia nhau ra hành động.”

Ảo Cảnh – Chương 6

img-1792e37df9254c6cef13a45bbe47eda3

Ảo Cảnh

Chương 6

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Trans: Lão Miêu Hóa Hồ

Beta: Hỏa Dực Phi Phi

Muộn Du Bình moi ra tổng cộng tám cái nêm gỗ, hất hai miếng ván sàn lên, để lộ ra một khe hở đủ cho một người có thể miễn cưỡng chui lọt. Về sau tôi tra tư liệu thì mới biết, nếu như anh ta không làm vậy, đường lên an toàn bí mật nhất của chúng tôi là bò lên qua hố xí. Muộn Du Bình thò đầu vào trước, anh ta đặt một cây còi dưới đầu lưỡi, sau đó leo vào trong nhà sàn. Không lâu sau đã nghe được một chuỗi âm thanh như tiếng “kèn kẹt”.

Tôi nghe không hiểu loại tiếng còi này, chỉ cảm thấy nó rất giống tiếng phát ra trong một căn nhà bằng gỗ khi ván gỗ bị đè ép một cách tự nhiên thôi. Tuy nhiên từ hành vi của Xà Tổ, tôi đoán rằng tiếng còi này có lẽ biểu thị ý “an toàn”.

Để tiện thuật lại, tôi sẽ giải thích trước về loại còi quỷ này một chút. Cách dùng còi liên lạc này được phát triển ở nhiều vùng trên thế giới, từ việc truyền tin từ đảo này đến đảo kia của người dân ở các đảo quốc, đến biến thể của “ngôn ngữ rút gọn” được quân Đồng minh trong sử dụng Thế chiến thứ hai, ngôn ngữ còi trên thế giới có nhiều loại, nhiều cách thức, thế nhưng duy chỉ có còi quỷ của Trung Quốc là đến bây giờ vẫn chưa bị người ta giải mã ra mà thôi.

Thứ nhất là số người dùng còi quỷ để liên lạc vô cùng ít, hơn nữa ngôn ngữ của còi quỷ lại liên tục biến hóa. Loại ngôn ngữ còi này bản thân nó chỉ được truyền lại trong những nhóm nhỏ, rất khó mà dùng phương pháp nghiên cứu thống nhất để đi nghiên cứu một loại ngôn ngữ thứ cấp đặc biệt.

Vì sao lại gọi nó là còi quỷ thì có mấy loại giả thiết. Có người nói là ban đầu, lúc đạo mộ tặc ở trong phần mộ nơi hoang dã đã dùng loại còi này, khiến người ta lầm tưởng đây là tiếng gọi của ma quỷ. Cũng có người nói là bởi vì loại còi này có thể mê hoặc được cương thi.

Âm thanh mà còi quỷ phát ra có nhiều dạng biến hóa vô cùng, người có cái lưỡi linh hoạt thì có thể dùng còi quỷ mô phỏng mấy chục loại âm thanh, dùng trong những trường hợp khác nhau, ví dụ như Muộn Du Bình khi tiến vào trong nhà sàn có kết cấu bằng gỗ, lập tức dùng còi quỷ để mô phỏng tiếng các bộ phận phát ra khi có người đi lại trong phòng, ở vùng quê thì có thể mô phỏng tiếng kêu của côn trùng, trong núi thì có thể mô phỏng tiếng chim hót.

Tôi nhớ lại lúc ở trong Thất Tinh Lỗ Vương Cung, một màn Muộn Du Bình nói chuyện với huyết thi đó, có lẽ chính là tiếng còi quỷ phát sinh cộng hưởng với bọ ăn xác trong não của thi thể, nhằm kiểm tra xem có bọ ăn xác chúa kí sinh trong thi thể không.

Sau khi tôi cố ý liên hệ với chuyện cũ thì sẽ không giải thích phức tạp như vậy nữa. Bất kỳ truyền đạt nào của còi quỷ, tôi cũng sẽ trực tiếp miêu tả bằng ngôn ngữ.

Tôi cũng ghé đầu bò vào trong nhà sàn, liền nhận ra đây là một căn nhà ở, có một lượng lớn nguyên liệu đan rổ mây chất đống trong góc. Vài chiếc rổ mây đan được một nửa được đặt giữa căn phòng, giữa phòng còn có một cái lò than, giỏ đan xong được đặt bên trên để hong ráo hơi ẩm còn thừa. Còn có một lượng lớn vật dụng làm từ trúc và cây hương bồ nữa, cũng chẳng biết dùng để làm gì.

Có một cầu thang gỗ dẫn lên tầng hai, cửa sổ hướng ra khe núi đều đang đóng, trên cửa sổ treo rất nhiều thịt khô.

Đây là điều kiện sống của người Di bình thường, nói đúng ra thì đây cũng tính là một hộ khá giả. Từ số thịt khô có thể thấy được, người đàn ông chủ nhà đang ở độ tráng niên, hơn nữa còn là thợ săn, người thế này sẽ là người có địa vị xã hội trong thôn.

Chúng tôi im lặng một lúc, tôi có thể cảm nhận được đây là hành động của những người thường xuyên gặp phải trường hợp này. Trong lúc bọn họ yên lặng nghe ngóng động tĩnh trên lầu, có người đã bắt đầu cởi bỏ mớ quần áo ướt sũng ra, không hề do dự chút nào.

Thân hình Phượng Hoàng rất nóng bỏng, tuy không phải là một cô gái trẻ, thế nhưng da lại trắng, cởi quần áo ra khiến người ta dấy lên một loại nhục dục nguyên thủy. Tuy nhiên, tôi có thể cảm thấy vô cùng rõ ràng rằng lực chú ý của Xà Tổ một chút cũng không bị phân tán, mọi người giống như không phân biệt giới tính mà cởi bỏ thủy giáp, móc ra từ lớp trong của thủy giáp một cái áo ngắn bó sát rất mỏng thay vào. Thân trên để trần, còn thủy giáp thì cột chắc lại, đeo ở phần eo. Toàn bộ rắn của tôi đều rất tự nhiên mà bò về trên người tôi, một số thì màu sắc sặc sỡ, một nửa chui trong thủy giáp, một số lại lộ ra bên ngoài, nhìn giống hệt hình xăm.

Con rắn lớn màu xanh đen to bằng cổ tay từ từ uốn éo bò lên xà nhà, không trông thấy tăm hơi nữa.

Phượng Hoàng không có thủy giáp, hiển nhiên là cũng không mang theo quần áo để thay. Sau khi cởi hết quần áo ướt ra, cô ta hoàn toàn trần trụi leo lên lầu. Tôi cũng không lo lắng, dựa vào thân hình của cô ta, cho dù khỏa thân xuất hiện trước mặt bất cứ người đàn ông đàn bà nào thì cũng sẽ không gặp nguy hiểm ngay lập tức đâu. Hơn nữa nhìn Muộn Du Bình đã chỉnh đốn xong xuôi, ngồi xổm xuống ở đầu cầu thang, nếu Phượng Hoàng ở phía trên có biến cố gì, chỉ cần thổi còi quỷ một tiếng thì chúng tôi có thể ngay lập tức tiếp ứng.

Muộn Du Bình lúc này không có vũ khí, điều này càng khiến tôi cảm thấy xa lạ.

[ĐMBK Đồng nhân Doujinshi] – Ám Dạ Tiềm Hành | Lưu Vân Đạp Ca | Bình Tà đồng nhân – Chương 1

LƯU VÂN ĐẠP CA

ÁM DẠ TIỀM HÀNH

Tác giả: Mặc Khuyển

Trans: Lão Miêu Hóa Hồ

Edit: Hỏa Dực Phi Phi

v1

v2

v3

v4

v5

v6

v7

v8

v9

v10v11

Hết Chương 1 mời đón xem chương 2, chưa đc nhập pass hả, các thím cứ từ từ C2 liền có 🙂

Hãy nhớ:

Pass điền vào chỗ trống:

[ĐMBK Đồng nhân Doujinshi] – Ám Dạ Tiềm Hành | Lưu Vân Đạp Ca | Bình Tà đồng nhân

v47

LƯU VÂN ĐẠP CA

ÁM DẠ TIỀM HÀNH

—-

Dựa trên nguyên tác của Nam Phái Tam Thúc

Tác giả: Mặc Khuyển

Trans: Lão Miêu Hóa Hồ

Edit: Cầm Sư, Hỏa Dực Phi Phi

Rate: hí hí 17+

Do có H nên là có pass, và pass là gì mời điền vào chỗ trống:

“Dùng một đời của tôi đổi cho cậu mười năm _ _ _ _”

Pass có 4 chữ là ? 

Ah nhớ là viết liền ko dấu nhá 🙂

—-

MỤC LỤC

Chương 1

Chương 2

Chương 3

~~ HOÀN ~~