Chương 8
Trans: Lão Miêu Hóa Hồ:
Beta: Cầm Sư
Căn thủy trại trong ký ức kia cũng có cửa và cửa sổ đóng kín mít hệt như chỗ này. Chẳng lẽ bên trong có mai phục, đã bắt được Trảo Tử và A Tát? Cũng có thể A Tát thật ra là một cái vỏ bọc, là người trong thôn được cài ở ngoài trại, chuyên lừa gạt những người từ bên ngoài có mưu đồ như chúng tôi đây.
Có điều trong thôn này ít cũng phải có tới mười ngàn người, là một cái thôn lớn hiếm gặp, đối phó với một cái thuyền này của chúng tôi, tuy rằng mỗi người đều là cao thủ nhưng cũng không cần huy động toàn lực như thế này chứ. Chỉ cần mấy chục chiếc bè với súng ống cung nỏ ra mặt một cái, tất cả chúng tôi đều sẽ phải đầu hàng mà. Nhóm người này ai cũng có thính lực cực tốt, chúng tôi đi vào căn nhà này ít cũng phải mấy chục phút rồi mà chẳng nghe thấy bất cứ âm thanh nào. Không biết vì sao, trực giác mách bảo tôi rằng trong cái thôn này đến một người cũng chẳng có.
Lại nói Trảo Tử và A Tát không quay lại như vậy, chỉ sợ là còn đáng ngờ hơn.
Muộn Du Bình dùng còi quỷ truyền âm qua lại thêm mấy lần nữa, rồi nghiêng tai lắng nghe tiếng tù và kia. Đây là động tĩnh duy nhất trong thôn, như vậy không thể là tiếng gió thổi, mà là có kẻ ở đó đang tác quái.
Tôi tìm được đường thông ra ngoài, cửa của nhà sàn thường mở ra ở sau nhà. Sát vách đá có một con đường nhỏ đi lên thông đến những căn nhà sàn khác, bời vì nhà sàn thường ở rất gần vách đá, nhà lại dày đặc, những con đường nhỏ này được che rất kín, rất khó phát hiện. Căn nhà sàn này lại càng như vậy, đường vào mở ra ở sàn nhà, được đậy lại bằng mấy bó rơm, gỡ rơm ra được một nửa thì lộ ra một cái cửa gỗ. Ở bên ngoài chính là vách đá, con đường nhỏ chỉ rộng có nửa mét.
Tiếng tù và gần nhất đến từ bên của chúng tôi, từ một căn nhà sàn trên đỉnh vách đá bên cạnh, không phải để ở, nhà sàn không được xây đến mức đó. Đây là một tiếng huýt khô khốc vang vọng. Nếu chúng tôi muốn đi thẳng lên trên thì phải thông qua toàn bộ các cụm nhà trên vách đá, lại phải theo con đường nhỏ mà đi lên ba mươi mấy mét nữa mới đến.
“Tôi đi.”
Muộn Du Bình nói:
“Hai người tản ra đi.”
Nói rồi quay lưng đi ra ngoài, một mạch đi lên rồi mất hút.
Phượng Hoàng đi theo ra ngoài, theo một nhánh đường khác mà đi vào trong một căn nhà sàn khác, không lâu sau truyền lại là tiếng còi “Nhà trống.” Cô ta thổi còi còn kém xa Muộn Du Bình, nhưng người bình thường có lẽ vẫn sẽ không nhận ra được đây là tiếng còi đâu. Tôi cũng leo ra ngoài, chọn hướng ngược lại với Phượng Hoàng, đi đến cửa một căn nhà sàn khác.
Tục lệ của người Di vốn ngay thẳng, đêm không đóng cửa, cửa thì đẩy một cái là mở ra, sau khi đi vào tôi nhận ra đây cũng là một căn nhà ở, trong nhà còn tối tăm chật hẹp hơn. Mò mẫm đi một vòng, cũng trống không y như vậy. Tôi dùng còi truyền âm, lúc này mới phát hiện ra phòng ngủ ở lầu hai, không phải là một cái giường lớn, mà là một hàng bốn năm cái giường sát đất quây quanh một cái lò than.
Đây giống như là một “nhà nghỉ”, rất nhiều người đến thôn người Di làm kinh doanh, có một số người sẽ ở lại tại những nhà sàn như vậy. Có một số người Di không tự lao động mà dọn phòng của mình cho rộng ra, làm thức ăn cho những thương nhân này để kế sinh nhai.
Căn “nhà nghỉ” này chất đầy đồ đạc, có thể dễ dàng nhận ra, trong năm cái giường sát đất ở đây thì có ba cái là có khách. Ở gần bên cái giường thứ nhất đều là những đồ vật nhỏ bện từ dây mây. Vữa nãy dưới lầu một tôi cũng nhìn thấy không ít. Đây là một người buôn bán đồ mây, đi từng nhà một mà thu mua đồ mây. Đồ mây tốt cần phải có nguyện liệu vô cùng tốt và đủ hỏa hậu để hong khô dầu cây ngô đồng, người thương nhân này làm việc với hàng cao cấp, cần phải đi từng nhà từng nhà trong thôn mà tìm.
Cách một cái giường trống là hai cái giường có khách. Hai người này có thể là đi cùng nhau mà cũng có thể là đi riêng rẽ, đồ vật bày ở cạnh giường họ không nhiều, đều là những cái bình sứ.
Đây là người nuôi trùng làm thuốc, từ lâu đã nghe nói thôn người Di bên này có bán ngô công, trùng dược và thảo dược, đều là những loại dùng làm thuốc cổ truyền Trung Quốc. Nhưng trùng dược đặc biệt có chỗ cần rất nhiều con trùng sống, không thể gia công ở ngay tại vách đá được, nên cần phải đưa những con trùng sống ấy đến trấn nhỏ ven sông ở vùng phụ cận. Bởi vậy còn có loại ngô công đắt tiền hơn mà hồi đó gọi là ngô công vảy vàng, thật ra cũng chỉ là một trò bịp bợm dùng hai loại côn trùng ghép lại thôi, nghe nói có thể trị liệu phong thấp 100%. Giá cả thì không khác vàng ròng là bao, mấy người nuôi trùng này chính là phơi khô mấy con côn trùng giả ở thôn này mà làm ra. Nhìn chung thì nhóm người này hình như sống quanh năm ở thôn này.
Cái thôn này có những người này, điều này cho thấy bọn họ vô cùng cởi mở, thương mại đã phát triển rất tốt rồi. Phượng Hoàng ở bên kia dùng tiếng còi hỏi tôi, rắn đâu rồi? Nếu tôi không cất chúng cho kỹ, cô ta nhìn thấy liền sẽ một đao chém chết. Tôi vươn tay kéo một cái bình sứ cạnh giường ra. Chính trong một tích tắc này, con rắn nhỏ trên eo tôi di động mạnh một cái.
Tôi thầm kinh hãi, lập tức ngừng tay, loài rắn khi sợ hãi thì hết sức mẫn cảm với hoàn cảnh xung quanh, con rắn sợ hãi chuyển động cho thấy trong cái bình sứ này có thứ gì đó khiến nó không thoải mái.