Ảo Cảnh – Chương 5

Ảo Cảnh - Chương 5

Ảo cảnh

Chương 5

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Trans: Lão Miêu Hóa Hồ

Beta: Cầm Sư

Trong khoảnh khắc rơi xuống nước đó, tôi có hai loại cảm giác. Thứ nhất, tôi nhận ra trên người mình mang theo rất nhiều thứ, những thứ này hình như đều được tôi giữ sát người, ngay khắc rơi xuống nước tất cả những thứ ấy đều động đậy, bắt đầu tách khỏi cơ thể tôi.

Những thứ đó chính là rất nhiều những con rắn lớn nhỏ, chúng chui ra từ trong thủy giáp của tôi, có rất nhiều màu sắc, bắt đầu di chuyển vòng vòng xung quanh tôi. Dòng nước chảy xiết, chúng nó không có đủ sức nên đều dạt hết vào bên người tôi.

“Thời cơ đến thì thổi còi quỷ để liên lạc.”

Người hút thuốc lại phân phó, cả ba người buông tay ra cùng một lúc, lặn xuống theo dòng nước xiết.

Trong nháy mắt rắn trên người tôi đều dãn hết ra, ở ngay bên cạnh tôi, bắt đầu cùng tôi di chuyển theo dòng, vô cùng nghe lời.

Nước chảy rất xiết, thoáng cái chúng tôi đã vượt qua mặt trước cửa thủy trại, chính là cổng nước hình hổ đen đó. Phía sau lưng của thủy giáp màu đen, từ trên mặt nước rất khó phát hiện ra chúng tôi đang lặn ở dưới nước. Tuy nhiên Phượng Hoàng ở phía trước không mặc thủy giáp, nhưng lại lặn ở chỗ vô cùng sâu, nước ở chỗ này lại tương đối đục, nhìn không rõ thứ gì, chỉ thấy cặp đùi trắng gần như lộ hết ra của cô ta đang tiến lên trong nước.

Muộn Du Bình đang theo sát ở phía sau, tôi ý thức được cái cô Phượng Hoàng này bơi cực kỳ giỏi, muốn đi qua cửa nước hình hổ đen này thì cần phải đi theo cô ta, nếu không trong dòng nước xiết thế này rất dễ bị va đập.

Một đường di chuyển luồn lách dưới nước như bay, phía dưới nước có rất nhiều những tượng đá kỳ lạ hình hổ đen nằm ngổn ngang, bề mặt chúng đều là những góc cạnh sắc bén, một số đã bị dòng nước mài thành hình tròn, một số thì vẫn còn có vẻ như chỉ vừa mới chìm vào trong nước gần đây thôi, góc cạnh dựng đứng, nhìn vô cùng nguy hiểm. Có những chỗ nước xiết, nếu như bị cắt phải thì khẳng định là sẽ bị chọc thẳng vào bụng.

Bơi thẳng một mạch, chẳng mấy chốc chúng tôi đã đi qua cái cửa nước hình hổ đen, nước lập tức trở nên sâu hơn. Tôi nhìn thấy hai bên khe núi ở dưới nước, không ngờ lại lờ mờ thấy được mấy ngôi nhà sàn, xem ra lúc trước mực nước ở chỗ này không cao như vậy, sau một thời gian dài thì mực nước mới dâng lên, còn có rất nhiều những con đường đá và nhà sàn bị ngập dưới đáy con sông trong khe núi.

Đây thật đúng là một loại khung cảnh kì diệu, con đường đá và cầu thang đá kéo dài thẳng  xuống đáy nước, cảm giác như cứ thế mà đi thì có thể sẽ đến được tận nơi sâu nhất trong khe núi trên mặt nước.

Nếu còn tiếp tục tiến về phía trước thì sẽ không còn đủ hơi nữa, thấy Phượng Hoàng xoay người, dùng tốc độ nhanh nhất mà trồi lên mặt nước để lấy hơi rồi lặn xuống lại, chúng tôi cũng học theo động tác của cô ta. Tuy nhiên, tôi lấy hơi không đủ, cùng một động tác mà phải làm đến bốn lần mới hít cho đủ.

Tiếp tục đi về phía trước dòng nước cũng dần chảy chậm lại, mặt nước cũng bắt đầu hẹp lại. Nhìn thấy Phượng Hoàng ở phía trước đang chậm dần lại, tiến gần về một bên khe núi, nơi vách núi bên đó tiếp giáp với mặt nước có mấy chỗ đá uốn lượn. Phượng Hoàng đến bên đó, bám vào khe nứt trên đá núi rồi trồi lên mặt nước, dựa vào mặt trong nếp uốn của vách đá.

Tôi cùng Muộn Du Bình cũng trồi lên, ba người chen chúc cùng nhau, thở hổn hển lấy hơi trước đã.

“Giữ rắn của cậu cho kỹ, tránh xa bà cô này ra chút đi.”

Phượng Hoàng nói với tôi, hình như là vẫn còn sợ.

Tôi nhìn cô ta gần như đã khỏa thân, vì thể lực tiêu hao mà từ đầu đến chân đỏ ửng lên, lạnh lùng nói:

“Bọn nó chẳng có hứng thú với bà đâu.”

Dứt câu liền đi xem xét thế núi và địa hình xung quanh.

Một bên là bến thuyền cách chúng tôi năm trăm mét. Muộn Du Bình lúc này hơi thở đã ổn định trở lại, bắt đầu theo vách đá trèo lên phía trên, ngoi lên khỏi mặt nước.

Trên đầu chúng tôi có một dãy khoảng sáu gian nhà sàn, có thể thấy sàn nhà cách chúng tôi khoảng sáu bảy mét. Trên vách đá bám đầy dây leo, cố gắng thì có thể leo lên được.

Tôi cũng không chịu thua kém chút nào, vài bước đã leo lên được vách đá, lũ rắn trong nước bắt đầu quay trở lại trên người tôi. Phượng Hoàng nhìn tôi bằng ánh mắt kinh tởm, hoàn toàn không dám lại gần. Tôi ngẩng đầu nhìn Muộn Du Bình, anh ta  rất nhanh di chuyển đã đến bên dưới căn nhà sàn rồi, tôi cũng nối gót leo lên.

Tôi nhìn không rõ nét mặt của anh ta ra sao, cứ như đang ở trong mơ vậy, khi tôi muốn cẩn thận nhìn cho rõ từng chi tiết thì lại hoàn toàn không nhìn rõ được gì cả. Trong một khoảnh khắc ấy, tôi chả hiểu sao lại có một loại cảm giác xa lạ đối với người này.

Là bởi vì đã quá lâu rồi chưa gặp sao?

Anh ta không để ý đến tôi, tôi đang “ám” vào người này, đối với anh ta chẳng có chút ý nghĩa nào cả, cái loại thờ ơ này thật ra tôi đã quen thuộc hơn bất cứ ai.

Phượng Hoàng theo sau chúng tôi, ở ngay dưới chân chúng tôi mà thúc giục chúng tôi nhanh lên chút đi. Tôi bình tĩnh lại, lắng nghe âm thanh từ trên ván sàn để xem xem trong gian nhà sàn này có người hay không.

Chúng tôi chẳng nghe thấy bất cứ âm thanh nào cả, tôi còn chưa kịp có phản ứng gì thì đã thấy Muộn Du Bình dùng hai ngón tay cẩn thận rút từ trong ván gỗ ra cái nêm gỗ dùng để cố định sàn nhà.

—–

Đôi lời tâm sự:

Dạo này nhà mềnh người đi học kẻ đi làm yaiooo, mọi người tất bật mà vẫn cũng Cầm mama ta bấn loạn, lại còn tặng quà đáng yêu cho ta, ta phải làm sao đây, lại ôm tim hạnh phúc ❤

Miêu pi sà vs Phi Phi muội, ta bị yêu 2 người mất rồi, ứ cần lấy chồng đâu, đi chân trời góc bể tìm 2 cô về lập thất hí hí ❤

7 thoughts on “Ảo Cảnh – Chương 5

  1. Meo~~ Hê hê, phải cảm ơn hai người đã cùng trẫm đu cái Hạ tuế thiên này chứ :3 Thật ra đã có bao nhiêu người dịch cái của này rồi, nhưng thôi mình chưa muốn buông tay, vẫn cứ tự đu tự vui thôi =))))
    Mà cô kia, không cần lập thất đâu, trả nợ cho người ta là được rồi =))) Nợ gì thì tự biết à nha, em Phi đu được một nửa rồi ó ❤ ❤ ❤

    • đau lòng người đòi nợ ngồi đầy cửa nhà huhu cúi đầu T….T hic hic đêm nay sẽ cố , sẽ cố ôi nợ đầm đìa T………T

      • người ta muốn chạy lắm chứ aiyooooo 🙂 hì cười trừ, tại vừa ms bắt đầu chưa cân đối đc thời gian vs sắp xếp công vc hợp lý thôi, đợi qua thời gian này lại thấy ta bay bay hiện hồn ơi ới thoai ❤ Hãy tin taaaa ❤ [vỗ ngực] ôm an ụi ❤

      • Được được chờ đến ngày hồn Hậu hiện về nha~ Trong lúc đó, cố lên, đừng gục (công nhận vừa mới bắt đầu cảm giác thật thốn mỗi khi về đến nhà ; __ 😉

      • đấy, Hậu bảo mà, cái cảm giác chỉ muốn vứt bỏ hết và ngủ, sáng hôm sau thì chỉ muốn ném điện thoại vì nó hơi phiền =))))) đùa tí thôi chứ ném xong tiếc lắm =)))

Leave a comment