Chương 50:
AO BÙN
Trans: Cầm Sư
Beta: Lão Miêu Hóa Hồ
Để mở một cái động có thể đi qua chỉ cần dùng chưa đến mười phút, phá hoại so với xây dựng thì luôn có hiệu suất cao hơn.
Mấy người bọn Trương Hải Khách nối đuôi nhau đi vào rồi đốt đuốc lên. Sau khi đi vào trong bức tường gạch, bọn họ liền phát hiện tình hình nơi này hoàn toàn không giống với những gì mà bọn họ đã nghĩ.
Đầu tiên là bùn nhão, đằng sau bức tường gạch là một cái sảnh bằng đá khổng lồ, ngoại trừ bên chỗ bọn họ là xây bằng gạch ra, tất cả các phần khác đều là dải đá rất lớn, nhưng lại nhìn không ra là những tảng đá này được làm bằng vật liệu gì. Trong sảnh toàn bộ đều là bùn nhão, bốn phía chung quanh đều có đá nằm rất nghiêng, có thể dùng để đi lại. Khối thi thể kia chính là ngồi trên vành đai đá này.
Lúc bọn họ đi vào đã động vào thi thể, khiến nó bị rơi vào đống bùn lầy, Trương Hải Khách kéo nó lên thì liền phát hiện ra các đốt ngón tay của thi thể này vẫn có thể cử động, một thân trang phục thời đầu dân quốc, chân quấn xà cạp. Hắn vốn muốn xem xét thật kỹ tình trạng của cỗ thi thể, nhưng rất nhanh đã bỏ đi ý định này, bởi vì hắn phát hiện, ở cái ao bùn lầy khổng lồ này có đầy những thi thể như vậy.
Từ tình trạng của những thi thể này thì không thể nhìn ra ao bùn này nông sâu ra sao, một vài thi thể thì bị ngập đến đầu, một số lại chỉ bị bùn nhão ngập đến phần eo. Thứ bùn nhão này có màu xanh lè, lại cực kỳ dính nhớp, làm cho người ta phát buồn nôn.
Bọn họ men theo đá ở rìa mà đi, đi được một vòng liền phát hiện ra đại sảnh đá này lại không hề có đường dẫn tới chỗ nào khác.
“Là nơi nhỏ xíu thế này thôi à?” Một người lẩm bẩm.
Trương Hải Khách trả lời: “Người ở bên cạnh bị ngập cao, ở giữa thì thấp, cái ao bùn này có hình cái đấu, phía dưới lớp bùn nhão nhất định có miệng lối đi dẫn tới nơi khác.”
“Thật là con mẹ nó mà.”
“Những thi thể trong bùn lầy kia đều có trang bị đồ bảo hộ mắt, mũi và miệng, cứ cho là không có lối đi nào cả, thì bọn họ cũng là đang tìm kiếm thứ gì đó trong bùn lầy. Nhưng tôi thiên về cách nghĩ là có thông đạo hơn.”
Trương Hải Khách lại nói:
“Bởi vì tất cả những người này đều được nối với nhau bằng dây thừng, hơn nữa, vừa rồi chúng ta đã đoán nhầm rồi, cái lỗ kia không phải là do người bên ngoài muốn phong bế, mà chính là những người bên trong này đã phong bế nó. Cậu xem, vết tích niêm phong đều là ở bên trong. Những người này chính là tự mình giam mình ở trong này.”
“Ý cậu là nói, bên dưới bùn nhão này sợ rằng còn có thứ gì đó kỳ quái, bọn họ không muốn nó đi ra ngoài hại người, vì vậy mới hi sinh bản thân mình?”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ cái nghề này của này chúng ta lại cao thượng như vậy đâu. Bên ngoài có gạch trên mặt đất, điều đó cho thấy người bên trong không ngừng chặn lại, người bên ngoài không ngừng muốn móc ra để đi vào. Tình hình cụ thể thế nào thì không rõ, có điều chúng ta phải để một người ở lại canh chừng lỗ hổng, bên trong thì chắc là an toàn.”
“Không ai có cách làm giống người Trương gia là khi phá tường thì móc từng viên gạch ra ngoài, người khác họ đều đập tường ra cả. Cậu đừng có nói bừa.”
“Tôi không hề nói bừa.”
Trương Hải Khách bỗng nhiên hít vào một hơi, một lần nữa lấy cái đồng hồ quả quýt ra, mở ra cho mọi người cùng xem tấm hình kia,
“Các cậu có biết người này là ai không?”
Mấy người nhìn nhìn rồi lắc đầu. Trương Hải Khách nhìn lỗ mà bọn họ vừa đi vào, nói:
“Người này chính là cha của tiểu quỷ kia, khi tôi còn nhỏ đã từng thấy qua.”
Nâng một cỗ thi thể lên, Trương Hải Khách kề cây đuốc gần sát khuôn mặt hung tợn của thi thể, lại lên tiếng:
“Mấy cậu cứ nhìn cho kỹ mặt và tay của những thi thể này, bọn họ toàn bộ đều là người của Trương gia, tất cả đều có điểm đặc trưng của người Trương gia.”
“Hả?”
Mấy người kia từng người một đều lại nhìn, nhìn tới ngón tay của thi thể một cái, quả nhiên dài đến kỳ lạ không thể làm giả được, lập tức ai nấy mặt đều vàng như đất.
” Đây là cái chuyện gì vậy?”
“Tôi cũng biết cha của tiểu quỷ kia đã chết, nhưng trong gia tộc mấy việc có người bỏ mạng này đều giữ kín như bưng, lần này chúng ta chỉ sợ rằng đã bị lừa rồi, cái chỗ này là có người giăng bẫy đưa chúng ta đến.”
“Là ai?”
Trương Hải Khách quay đầu:
“Chính là tiểu quỷ kia. Chúng ta một đường đã bị dẫn tới nơi này, các cậu thử nhớ lại một chút đi, tất cả thông tin hầu như đều là do nó cung cấp.”
Hắn dừng một chút rồi tiếp tục nói:
“Tiểu tử này lừa tất cả chúng ta tới nơi này, chẳng lẽ là vì thi thể cha nó sao?”
“Con mẹ nó, tôi sẽ đi lên bẻ cổ nó.”
Một người trong số đó không kiềm được giận dữ, nói. Trương Hải Khách lập tức xua tay:
“Trước hết chờ đã, việc những người Trương gia này bỏ mạng quá đáng ngờ, tiểu quỷ kia có lẽ cũng không muốn hại chúng ta đâu, mà điều nó muốn chính là cho chúng ta nhìn thấy tử trạng của những người này. Có thể là nó chỉ muốn làm rõ cha mình đã chết như thế nào sao?”
“Không phải.”
Một người khác lên tiếng:
“Mau qua đây xem chỗ này.”
Bọn họ quay đầu lại, thấy người kia đã nhảy vào trong bùn lầy nâng một cỗ thi thể khác lên. Hắn dùng lực vặn đầu của thi thể, trong nháy mắt liền lấy được đầu của thi thể xuống hết sức dễ dàng.
“Cổ đã bị cắt, trên người những thi thể này có rất nhiều vết thương.” Hắn nói,
“Ở đây đã từng phát sinh ẩu đả, hơn nữa, lại là dùng phương pháp giết người của Trương gia. Một số người trong những người này bị mưu sát, hơn nữa người giết chết họ cũng là người Trương gia. Đây chính là hiện trường một nội cuộc của gia tộc chúng ta.”
Mấy người đều nhìn nhau. Về chuyện tranh đấu trong gia tộc thì thực ra mỗi người đều có một chút hiểu biết, nhưng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, những đứa trẻ này vẫn có chút không tiêu hóa được.
“Cha của tên tiểu quỷ kia bị người trong nhà chúng ta mưu sát sao?”
Một người trong số họ sợ hãi kêu lên:
“Con mẹ nó, cha hắn đã chết, nhưng cha chúng ta thì còn sống, có lẽ nào cha của chúng ta chính là hung thủ, tiểu tử thối kia lừa chúng ta tới nơi này để báo thù?”
Bọn họ lại tiếp tục nhìn nhau, ngừng một chút, lập tức đều nhào về phía lối ra, vừa tới chỗ lối vào liền nhìn thấy Muộn Du Bình đang ngồi xổm sau mặt tường ở lối vào, lặng lẽ nhìn bọn họ.
Bọn họ ngay lập tức dừng lại, người cuối cùng trực tiếp lăn xuống bùn lầy, mấy người vừa đứng lại đã bắt đầu run rẩy, một trong số đó hô lên :
“Tiểu quỷ, mày làm sao lại xuống đây?”
Muộn Du Bình nhìn trái nhìn phải, lại nhìn về phía bọn họ. Trương Hải Khách vẫn khá trấn tĩnh, cứ thế được mấy phút hắn mới phản ứng, hỏi:
“Vừa rồi những gì bọn này thảo luận, nhóc con nhà ngươi đều nghe hết rồi đi.”
Muộn Du Bình gật đầu.
“Vậy suy đoán của bọn này có đúng hay không?”
Muộn Du Bình nhìn hắn, nói:
“Không phải suy đoán, khi tất cả những chuyện lúc đó phát sinh, tôi cũng ở đây.”
Bọn họ lại nhìn nhau:
“Cha của bọn ta đã giết cha mày thật sao?”
“Tôi căn bản không biết cha của các người là ai.” Muộn Du Bình nói,
“Người mà các người cho rằng là cha tôi, kỳ thực không phải là cha tôi.”
“Vậy mày lừa bọn này tới đây là vì cái gì?”
Muộn Du Bình nhìn Trương Hải Khách, nói:
“Tôi cần xuống chỗ này, nhưng tôi quá nhỏ, có rất nhiều chuyện tôi không làm được.”
“Mày muốn tới đây làm gì chứ?”
“Không liên quan tới anh.” Muộn Du Bình nói,
“Bên dưới ao bùn này có một mạng lưới đường hầm hệt như mạng nhện, tất cả đều bị bùn lấp kín, tuy nhiên mỗi một đoạn đường hầm đều nối với một số gian phòng, có thể dùng để nghỉ ngơi và hít thở không khí. Trong đó có một vài gian phòng có rất nhiều thứ mà các người cần, các người dùng trang bị của những thi thể kia, đi tới khoảng bốn năm gian phòng là có thể hoàn thành khảo nghiệm.”
“Vậy còn mày?”
“Tôi phải đi rất sâu mới được.” Muộn Du Bình trả lời.
“Đây rốt cuộc là chỗ nào?”
“Nói ra rất dài. Nơi này là di chỉ cổ thành Tứ Châu [1], ở dưới chân chúng ta có ít nhất bốn tầng đá chồng lên nhau, nơi chúng ta đang đứng chỉ mới là tầng thứ nhất. Trương gia vẫn luôn làm việc ở tòa thành cổ này, năm đó bởi vì một trận đại hồng thủy mà cổ thành đã trực tiếp bị bùn vùi lấp mất, vì vậy ở bên trong có rất nhiều đồ tốt.”
Muộn Du Bình nói:
“Thứ mà tôi muốn lại ở nơi sâu nhất.”
“Ngươi không cần hỗ trợ gì sao?”
Muộn Du Bình nói xong, Trương Hải Khách liền hỏi.
“Các người không thể giúp được tôi.” Muộn Du Bình nói,
“Tất cả mọi thứ ở đây các người đều không hiểu. Các người lấy đồ rồi quay về nhanh chút đi, bằng không, nguy hiểm không chỉ đến từ chỗ này thôi đâu, nếu để người Trương gia biết được các người đã tới đây, các người cũng sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì.”
[Mười ba tuổi nhóc có cần ăn nói lạnh lùng thế ko >.< Nhóc con thật ko đáng yêu mà T.T]
Mấy người Trương Hải Khách nhìn nhau, Muộn Du Bình lại nói:
“Những lời này tôi vốn không muốn nói ra, vốn định chờ các người gặp thất bại, thế nhưng các người quá cố chấp, thông minh, thật sự có thể thành công xuống đến đây. Bây giờ, điều gì cần nói đều đã nói, tin hay không tùy các người.”
Nói xong Muộn Du Bình bước vài bước liền nhảy vào trong bùn, thoáng cái đã lặn xuống.
Mấy người kia nhìn bọt khí từ trong nước bùn nổi lên, vỡ vài cái đã chẳng còn nhìn thấy bóng dáng Muộn Du Bình đâu, thế là lại một lần nữa nhìn nhau.
“Thế này là thế nào?”
Một người trong bọn họ lên tiếng:
“Những gì tiểu tử này nói là thật sao?”
“Có thật hay không không quan trọng, chỉ là nếu chúng ta nghe theo nó, thì chính là đã bại dưới tay thằng nhóc này rồi. Chúng ta đã chẳng còn mặt mũi nào nữa, cái khẩu khí này tôi nuốt không trôi, dựa vào cái gì mà phải nghe lời nó cơ chứ?” Một người khác nói.
Một lần nữa lại trầm mặc, bỗng thấy một người trong số họ mắng một tiếng rồi thu thập một ít trang bị, cũng nhảy ùm xuống.
Trương Hải Khách nhìn bọn họ từng người từng người xuống dưới, trong lòng thầm than, một cảm giác đặc biệt xấu trào lên, nhưng hắn cũng theo bọn họ nhảy vào trong bùn, lặn xuống phía dưới.
Cảm giác lặn xuống ở trong nước bùn cực kỳ quỷ dị, Trương Hải Khách không miêu tả nhiều. Hắn chỉ nói hắn đã nhịn thở trong vòng ba phút thì đụng vào một dây thừng dẫn hắn tới bên cạnh đường hầm. Hắn một tay nắm dây thừng, một tay lần mò dọc theo đường hầm đi về phía trước, mãi cho tới một cái miệng giếng. Trong giếng chỉ có toàn là nước bùn, bên ngoài là mặt đất do đá cuội trải thành, mấy con khỉ bùn bọn họ đều nằm lăn ra trên mặt đất thở hổn hển.
Đây rất giống một cái sân của một gia đình, hiển nhiên là đã bị sụt xuống dưới đất thành một cái huyệt động, nhưng chậu cảnh, hòn giả sơn, cả đá cuội trên mặt đất vẫn tồn tại như cũ.
Đốt đuốc lên, không ngoài dự đoán, liền thấy rằng đây chính là một cái sảnh bằng đá rất nhỏ, nước lũ đã làm sập hai xà nhà, tường bên ngoài đổ sập trên sân, tường ngoài của cái trần nhà bây giờ đã biến dạng cũng đã bị nghiêng. Trương Hải Khách gột hết bùn đen trên mặt, thấy ngoài bọn họ ra thì không nhìn thấy Muộn Du Bình đâu.
“Tiểu tử kia đâu rồi?”
Một người trong số họ chỉ chỉ về một bên, chỉ thấy trên mặt đất có một hàng vết chân bùn kéo dài tới chỗ bóng tối mà cây đuốc không chiếu sáng tới được. Trương Hải Khách muốn lập tức đuổi theo, nhưng bị kéo lại:
“Tiểu tử kia nói chúng ta không nên đi theo nó, nếu không sẽ vô cùng nguy hiểm. Nó nói con đường kia chỉ có nó mới có thể đi.”
Trương Hải Khách không nhẫn nại được, lòng thầm mắng tên tiểu tử này thực sự không muốn sống nữa rồi, đến cả hỗ trợ cũng không cần, đây chính là biểu hiện của trẻ con, hắn nói:
“Dù sao cũng là em trong tộc, mặc kệ nó có mục đích gì, chúng ta cũng không thể cứ để nó dẫn xác đi chịu chết được.”
Trương Hải Khách đi theo vết chân, mấy người cũng đi cùng, liền phát hiện ở góc tường bên kia còn có một lỗ hổng, thông đến một không gian khác.
Trương Hải Khách nói tòa cổ thành này đã hoàn toàn bị nước bùn vùi lấp, có nhiều chỗ nước bùn đã từng đọng lại trong thời gian dài đã hoàn toàn biến thành bùn đất, một số chỗ vẫn giữ nguyên trạng thái dính nhớp, chỉ có ở những chỗ có kiến trúc tương đối lớn bị phong bế trong di tích mới còn có không khí. Trong giai đoạn thăm dò đầu tiên của người Trương gia đã tạo thành các thông đạo ở những đường có thể tiến vào, giấu dây thừng trong nước bùn, chỉ cần đi vào trong nước bùn là có thể chạm tới, bằng cách này mà trước khi ngạt thở thì sẽ tới được một gian phòng khác. Một số gian phòng có khoảng cách quá xa, tiền nhân đã dùng phương thức đào đạo động để đi tới. Nói chung, bởi vì tình hình địa chất trong cổ thành rất phức tạp, trở thành đạo động, dây thừng dưới nước bùn cùng các thông đạo đã tạo thành một hệ thống.
Giai đoạn đầu, tiền nhân của Trương dùng mạng lưới để thăm dò, nhưng về sau, tất cả lộ tuyến đều quay về một đường, thì mục đích đã trở nên rõ ràng. Đây là bởi vì mục tiêu lúc vừa mới bắt đầu của nhóm người này là thu thập tài vật, nhưng sau đó trong quá trình thu thập tài vật lại phát hiện ra một bí mật, vì thế đã chuyển sang tập trung khám phá bí mật này.
Trong góc của căn phòng kia có một lối vào một đường hầm, bọn họ sau khi đi vào thì đến được một di tích cổ khá khô ráo, đã bị sụp xuống phân nửa, có thể thấy được trần nhà như bị đao chém, một nửa đã bị bùn đất vùi lấp, toàn bộ phần đỉnh thì bị nghiêng.
Đây là một cái phòng bên hiên nhà, bên cạnh chính là vườn hoa. Xem ra nơi này là một hộ thế gia vọng tộc, gia cảnh giàu có, thế nên phòng ốc cũng rất kiên cố, mặc dù trong nước lũ đã bị sụp đổ nhưng vẫn bảo tồn được rất nhiều hình dáng.
Ở đây bọn họ thấy hai ngã rẽ, là mộ đạo tiếp tục kéo dài về phía trước, rồi chia thành hai ngả. Từ vết bùn có thể rất dễ dàng nhận ra Muộn Du Bình đã đi vào ngã rẽ nào. Thế nhưng Trương Hải Khách lại phát hiện bọn họ không thể đi theo xuống được.
Bởi vì hai cái cửa đạo động này một cái to một cái nhỏ, cái to thì kích cỡ bình thường, mà cái nhỏ thì chỉ có vóc dáng như Muộn Du Bình mới có thể đi vừa được. Dáng người của bọn họ tuy rằng so với Muộn Du Bình thì cũng không lớn hơn là bao nhiêu, nhưng lại tuyệt đối không thể chen vào nổi.
Trương Hải Khách nghĩ mãi vẫn không ra, sau khi hắn cẩn thận kiểm tra cái đạo động nhỏ kia, hắn nhận ra là không còn cách nào khác, vì bên trong bùn đất bốn phía cái đạo động này là bốn khối đá tảng, đây chính là một cái thông đạo dưới nước, đường kính đã bị cố định, không thể nới rộng ra.
Thảo nào mà Muộn Du Bình nói chỉ anh ta mới có thể đi qua được.
—–
[1] Thành cổ Tứ Châu: Là một châu từng tồn tại từ thời Bắc Chu đến triều Thanh, địa phận có lẽ là bao gồm Tứ Huyện, Thiên Trường, Hu Di, Minh Quang, ngày nay. Châu phủ cuối cùng của vùng Tứ Hồng nằm ở Tứ huyện thành ngày nay. Nay thuộc tỉnh Giang Tô, nó đã từng là một thành cổ quan trọng trong lịch sử sông Hoài.