Chương 42:
Trương Hải Hạnh
Trans: Cầm Sư
Beta: Lão Miêu Hóa Hồ
“Bây giờ để tôi giới thiệu một chút về kế hoạch sau này của chúng tôi.”
Cô ta trải một tờ địa đồ vẽ tay ra trước mặt tôi và Bàn tử, nói:
“Mấy ngày nữa, hai người các cậu và tôi, còn có một người Đức nữa, chúng ta chính thức bắt đầu cuộc hành trình tiến nhập núi tuyết. Chúng ta phải tìm được nơi mà tộc trưởng trước đây của chúng tôi đã từng ở lại, tìm hiểu tất cả những việc đã phát sinh ở nơi đó, lấy được vật mà anh ta đã để lại nơi đó. Về việc này, tôi nghĩ mọi người đều không có phản đối gì đâu nhỉ.”
Tôi nhìn cô ta, hỏi:
“Người Đức, mấy người Đức cũng muốn đi cùng sao?”
“Đúng vậy.”
Trương Hải Hạnh trả lời,
“Chúng tôi và mấy người Đức đó đã thỏa thuận, cụ thể như thế nào thì anh trai tôi nắm được rõ hơn, hiện tại tôi cần mấy người hiểu rõ những điều cơ bản của toàn bộ lộ tuyến này. Trước tiên, tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi là Trương Hải Hạnh, là huấn luyện viên leo núi đặc cấp, lần này hành động của mấy người đều phải nghe theo tôi, bởi vì đây là núi tuyết. Hơn nữa, là vùng đất không người, nơi này hoàn toàn khác với những nơi mà các cậu đã từng đi qua. Chúng ta không có cứu viện, không có cơ hội được cứu trợ, chỉ cần sai lệch một chút thôi sẽ lập tức dẫn đến cái chết, chính vì vậy, những lời mà Trương Hải Hạnh tôi nói, mấy người một chữ cũng không được nghe sót.”
Tôi khoát khoát tay với Trương Hải Hạnh, tôi đã chẳng còn là Ngô Tà mặc cho người ta định đoạt trước đây nữa. Tôi nói với cô ta:
“Chúng ta chính là quan hệ hai bên hợp tác bình đẳng, vì vậy, ở đây chẳng có ai định ra đạo lý được cả, đây là điểm thứ nhất. Điểm thứ hai, chúng tôi cần biết rõ tất cả những chuyện đã xảy ra, vậy mới có thể xem xét việc đi cùng các người tới đó. Mặc kệ trước đây chúng ta đã nói những gì, hiện tại điều kiện đã thay đổi, vì thế tôi có thể nói cho cô rõ rằng, bất kể cô có nói cái gì, bây giờ tôi cũng không nghe. Tôi bây giờ chỉ nghe những nội dung tôi muốn biết thôi. Cảm phiền cô nói cho tôi biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Các người và đám người Đức kia đã nói cái gì? Đám người Đức kia là ai? Nếu như cô không thể nói, vậy gọi anh cô lập tức tới đây đi.”
Trương Hải Hạnh nhìn ra cửa một chút, Trương Hải Khách liền đi vào. Thì ra là vẫn luôn ở ngoài nghe lén.
Trương Hải Hạnh nói với hắn:
“Tên này không có nghe lời như mình nghĩ nha.”
Trương Hải Khách đi tới bên cạnh tôi, nói với tôi:
“Chuyện nhóm người Đức cậu tốt nhất không cần biết, bọn họ là một tổ chức vô danh, mục đích bọn họ đến đây cũng khác với chúng tôi, chúng tôi mỗi bên sẽ lấy cái mình cần. Hơn nữa, những gì bọn họ tìm hiểu, chúng tôi cũng đã nghiên cứu trong một thời gian dài. Tôi nghĩ cậu có lẽ cũng đã gặp Cầu Đức Khảo, biết sự tình của công ty hắn. Sau khi Cầu Đức Khảo chết, công ty của hắn đã được cải tổ, xác công ty thì bị đem ra đấu giá, toàn bộ tư liệu thì bị phía nhà đầu tư thu được. Tôi có thể nói thẳng cho cậu biết chúng tôi với những người Đức này đã có can hệ tới nhau trong một khoảng thời gian dài, cả hai bên đều đã nhiều lần âm thầm làm chuyện mờ ám, nhưng những điều này đều không có liên quan gì với các cậu. Thoả thuận mà chúng tôi vừa đạt được với nhóm người Đức kia mục đích chính là bảo đảm cho sự an toàn của hai người. Nếu như cậu nhất định muốn làm khó chúng tôi, muốn biết tất cả mọi chuyện, hậu quả như thế nào các cậu không cách nào gánh vác nổi đâu. E rằng các cậu sẽ phải theo chúng tôi phiêu bạt cả đời đấy.”
Tôi hỏi hắn:
“Anh đây là đang uy hiếp tôi đấy à?”
Trương Hải Khách đáp:
“Đôi khi nói ra sự thật lại rất giống với uy hiếp. Nhưng cậu biết đấy, tôi cải trang thành cậu, đã tìm hiểu về cậu trong một thời gian rất dài, tất cả những chuyển biến của cậu tôi đều đã nhìn thấy tận mắt, tôi biết trong tình huống như thế này cậu sẽ ít bị người lừa dối hơn. Nhưng xin hiểu rằng, những nỗi đau cậu từng trải qua trong quá khứ đều chính là do cậu cứ luôn đào bới câu trả lời mà ra, mà bản thân những vấn đề này lại chẳng có can hệ gì tới cậu cả. Hôm nay, cậu đã rơi vào một đại bí ẩn có liên hệ với cậu, trừ phi cậu không tin, tiếp tục truy tìm, thì những thông tin cậu không tìm được lại càng kỳ quái, kinh người hơn. Tôi có thể nói rõ cho cậu biết, bản thân những tin tức đó hoàn toàn không có bất cứ quan hệ gì với thứ cậu muốn chứng minh. Lúc này, con đường sáng suốt nhất của cậu chính là xem nhóm người Đức như cùng một đội với chúng tôi.”
Bàn Tử vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, đôi mắt cứ đăm đăm nhìn theo chuông đồng lục giác trong tay Trương Hải Hạnh. Cô ta lại ghé chiếc chuông vào tai cậu ta lắc lắc, cậu ta mới chầm chậm tỉnh lại.
Tôi nói với Trương Hành Khách:
“Vậy tôi có thể lựa chọn không đi được không? Nếu như anh nói đây không phải là uy hiếp, vậy tôi có thể tự do chọn lựa rồi.”
Trương Hải Khách đáp lời:
“Cậu cũng biết rõ, tôi có thừa khả năng cưỡng ép hai người tham gia, thế nhưng sau này có rất nhiều chuyện chúng tôi cần hai bên phải cùng nhau hợp tác, không có quan hệ hữu hảo rất nhiều lúc sẽ gây nên tai họa. Chính vì thế, tôi sẽ cố gắng thuyết phục cậu, tôi sẽ nghĩ mọi cách để thuyết phục cậu đi, thậm chí có thể nói cho cậu biết rất nhiều bí mật. Nếu như cậu nói đồng ý, cậu có thể tùy ý hỏi tôi bất cứ vấn đề gì, chỉ cần ở trong phạm vi những gì tôi có thể trả lời, tôi nhất định sẽ thành thật trả lời.”
Tôi nói: “Tôi luôn cảm thấy những vấn đề mà tôi hỏi đều không thuộc phạm vi anh có thể trả lời được.”
Trương Hải Khách lắc đầu nói:
“Cậu sai rồi, tôi và những người cậu tiếp xúc trước đây không giống nhau. Rất nhiều chuyện tôi có thể trực tiếp nói cho cậu biết, nói thí dụ như, bằng hữu của cậu. Anh chàng Muộn Du Bình kia, tộc trưởng của chúng tôi, tôi có thể kể hết ngọn ngành đầu đuôi chuyện của người này cho cậu, bởi vì những điều này đối với chúng tôi mà nói, che giấu hay không che giấu cũng chẳng có bất cứ ý nghĩa gì.”
Tôi nhìn Bàn Tử, cậu ta lên tiếng:
“Anh không phải đang nói bừa đấy chứ? Tiểu Ca về cơ bản cái gì cũng chả thèm nói, anh làm sao lại dễ dàng biết rõ tất cả mọi chuyện của anh ta như vậy?”
Trương Hải Khách trả lời:
“Anh ta không nói là bởi vì vấn đề của bản thân anh ta, còn đối với chúng tôi mà nói, thân thế của anh ta cũng chẳng phải bí mật gì. Muốn nghe không?”
Cái cám dỗ này quá lớn rồi. Tôi hít một hơi, gãi gãi đầu: Chẳng lẽ tên này lại bịa ra một câu chuyện hoàn mỹ để lừa tôi đi, bất quá chỉ vừa nghĩ vậy đã cảm thấy không thể nào. Với hiểu biết của tôi về Muộn Du Bình, bọn họ nếu như muốn bịa chuyện, tôi nhất định sẽ phát hiện ra kẽ hở. Tôi suy nghĩ một chút, gật gật đầu, nói với bọn họ:
“Được, đồng ý, nếu như tôi thực sự có được tin tức mà tôi muốn, tôi sẽ hết sức hợp tác với mấy người, giúp các người làm mọi chuyện, cũng cam đoan không hỏi thêm điều gì.”
Trương Hải Khách gật đầu:
“Cậu quả nhiên là người hiểu chuyện, bây giờ tôi nhìn mặt cậu cũng thấy dễ coi hơn rồi. Được rồi, vậy cậu muốn biết điều gì?”
Tôi hỏi:
“Anh biết Tiểu Ca sao?”
Trương Hải Khách gật đầu:
“Đương nhiên là biết, chúng tôi đã từng sống cùng nhau trong một thời gian dài.”
Tôi hết sức ngạc nhiên, câu trả lời đầu tiên này đã làm tôi kinh ngạc rồi. Tôi lại hỏi:
“Dài là bao lâu? Có lâu bằng thời gian tôi và Tiểu Ca chung sống không?”
[Rồi, cháu nó ghen, cả nhà đừng để ý :v]
Trương Hải Khách cười cười:
“Tôi với người mà cậu gọi là Tiểu Ca từ khi hai tuổi đã biết nhau. Cậu có biết khi chúng tôi hai tuổi là đã bao nhiêu năm trước không?”
—-
—-
Lảm nhảm:
Hứ, cháu nó sừng sừng sỏ sỏ đánh ghen kìa :3
Tà em đừng sợ, đảng của em mạnh lắm ❤
—-
—-
À mà trên weibo tam thúc giờ là một rừng “”đón anh về” ❤ nên ta cũng đú theo cầu anh về ❤